Để Hồng Nhãn phấn kích, nói rằng đương nhiên không phải ai cũng biết nơi đó, thật ra nơi ấy là một kho báu khổng lồ.
Có một bài ca dao truyền lưu ở vùng đất ấy, hang đầy vàng, hang đầy bạc, hang Vàng Bạc đầy của báu, theo truyền thuyết trong sa mạc có một hang động, vàng bạc châu báu chất đống như gạch ngói, quặng vàng còn tính là nhỏ, có cục vàng to như lu nước!
Người dân địa phương tìm hang Vàng Bạc mấy trăm năm rồi, nhưng tiếc là mãi không tìm được, đối với bọn ta mà nói, đó là một cơ hội.
Nghe xong, Trình Tinh Hà đần mặt ra:
“Cơ hội, đây là chuyện có lợi mà ngươi nói à? Ngươi đùa ta đấy à? Dân ở đó tìm mấy trăm năm còn không ra, bọn ta đi thì tìm được chức? Sao ngươi không phải bọn ta đi tìm kho báu của Alibaba hoặc cướp biển vùng Caribe đi, thế còn đáng tin hơn kho báu ngươi nói đấy.”
Đúng vậy, thứ đó vượt quá sức tưởng tượng, bảo là không ai tìm được, thế ai nhìn thấy cục vàng to như lu nước, lại còn kể lại chi tiết như vậy.
Để Hồng Nhãn vội nói, các ngươi đừng nóng, nghe ta nói đi đã! Vì sao ta lại nói đây là cơ hội cho các ngươi?
Vì truyền thuyết này, vô số thầy phong thủy bị hấp dẫn đến đó hòng để tận mắt nhìn thấy chân diện mục của hang Vàng Bạc. Lẽ ra, một vùng đất giàu có sẽ có dấu hiệu ở phương diện phong thủy, nhưng tất cả thầy phong thủy đều trở về trong thất bại ê chề, chỉ có một thầy phong thủy biết vọng khí nhìn thấy kim ngân khí ở một nơi nào đó.
Vọng khí?
Để Hồng Nhãn gật đầu lia lịa, nói tiếp, nhưng đáng tiếc là thầy phong thủy biết vọng khí già lắm rồi, nói rằng nơi ấy nguy hiểm, mình cũng không sống được bao lâu nữa, không đi theo chịu khổ nữa, thế là không đi tìm kho báu mà trở về nhà.
Nói đến đây, Để Hồng Nhãn nhìn ta, hai mắt hắn tỏa sáng:
“Có rất ít thầy phong thủy biết vọng khí, Lý đại sư là nhân tài trong số đó, với lại các ngươi còn trẻ, lại có bản lĩnh phi phàm, chẳng phải báu vật trong hang Vàng Bạc được dành riêng cho các ngươi giống như ông trời định sẵn hay sao? Chỉ cần tìm được nơi ấy, hai mươi lăm triệu có là cái gì?”
Mắt Trình Tinh Hà sáng rực lên nhìn chằm chằm vào ta:
“Nghe có vẻ giống với Chu Tước cục.”
Đúng vậy, quả thực trong Chu Tước cục có rất nhiều châu báu, chẳng qua khi ấy cấp bậc công đức của bọn ta không cao, cho nên không có mệnh phát tài. Nhưng bây giờ đã khác rồi, bọn ta đều đã thăng cấp, có thể tiếp nhận khoản tiền hơn mười triệu, mà chúng ta có nhiều người, lấy bảo vật trị giá hai mươi lăm triệu chắc hẳn không thành vấn đề.
Để Hồng Nhãn thấy Trình Tinh Hà dao động, biết là có hy vọng:
“Từ xưa đến nay, liều ăn nhiều, đối với các ngươi mà nói, thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều có đủ, ta hâm mộ số phận của các ngươi lắm đấy!”
Ta hỏi:
“Ngươi đã nói tin tức cho bọn ta biết, muốn đi cùng không?”
Trình Tinh Hà gật đầu:
“Đúng đấy, nếu thật sự tìm được sẽ không nợ nhân quả của ngươi, tính ngươi một phần.”
Để Hồng Nhan lập tức xua tay:
“Không đến mức thành nhân quả, vốn dĩ ta được các ngươi cứu một mạng, đến đây để trả nhân quả thôi, nào dám động vào thứ không thuộc về mình, ta sợ rước họa vào thân, chỉ cần có thể trả hết ơn cứu mạng là ta mãn nguyện rồi.”
Trình Tinh Hà vui vẻ:
“Đỡ phải chia phần.”
Tiếp theo, Để Hồng Nhãn lấy một tấm bản đồ cũ ra:
“Đây là tuyến đường đi đến thành phố Karpat, thực dụng hơn hướng dẫn trên điện thoại, các ngươi cầm đi, ta cáo từ đây, chúc chuyến đi của các ngươi được suôn sẻ.”
Nhìn bóng lưng của Để Hồng Nhãn, Trình Tinh Hà tặc lưỡi:
“Không ngờ lúc này lại là Để Hồng Nhãn cứu chúng ta khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, đúng là thế gian thay đổi khôn lường!”
Ách Ba Lan cũng xen mồm:
“Sức hút nhân cách của ca không có kẻ địch vĩnh viễn.”
Ta ngẫm nghĩ, rồi cầm lấy bản đồ nhìn xem, đích xác giống như người từng đi vào trong vẽ ra tấm bản đồ này vậy.
Chữ trên bản đồ là chữ phồn thể viết tay, Để Hồng Nhãn biết rõ ràng như vậy chẳng lẽ tổ tiên của hắn từng đến đó?
Thấy Trình Tinh Hà nóng vội, ta suy nghĩ, đến lúc này rồi, dù sao cũng không trông chờ vào điều gì khác, thôi thì cứ đi xem thử, cùng lắm là tốn chút lộ phí.
Khi ấy ta hoàn toàn quên mất lời dặn của Cao lão sư bảo ta trong khoảng thời gian này không được ra ngoài, sau đó ta hối hận xanh ruột.
Sa mạc nơi thành phố Karpat tọa lạc tên là Etuji, là một trong số ít sa mạc ở nội địa, mênh mông vô tận.
Đến thành phố Karpat, cảnh sắc ở nơi đây trông thê lương hơn cả ảnh chụp trên mạng, ánh chiều tà đỏ tươi như máu, biển cát vàng không thấy bến bờ, cảm thán với sự hùng vĩ của thiên nhiên, con người chỉ là một hạt ngô nhỏ nhoi giữa hoang mạc.
Có một tấm bia đá hình dạng kỳ quái đặt ngay ở cửa thành phố Karpat, bia đá khắc chữ, đúng là bài đồng dao Để Hồng Nhãn nói cho bọn ta biết.