“Hang đầy vàng, hang đầy bạc, hang Vàng Bạc đầy của báu.”
Kiểu chữ xiêu vẹo quái dị, ta chưa từng nhìn thấy kiểu chữ nào như thế này.
Ta đang nghiên cứu nó thì một giọng nói bỗng vang lên sau lưng ta:
“Các vị cũng đến tìm hang Vàng Bạc sao?”
Giọng nói ấy khàn khàn, già cỗi, như móng tay cào lên tấm pha lê, khiến bọn ta hoảng sợ, quay đầu lại thì thấy một ông lão với làn da ngăm, cơ thể khô quắt vì bão cát, trái lại ánh mắt rất sắc bén, như loài ưng trong sa mạc. Ông lão ngậm tẩu hút thuốc, ăn mặc như người bản địa, nhưng có một điểm khác biệt với người dân địa phương là cánh tay ông lão quấn một sợi dây đai bằng vải màu nâu đậm.
Ta gật đầu.
Ông lão cầm cái tẩu:
“Vậy chi bằng các ngươi tìm một người dẫn đường, ta sáu mươi tư rồi, là người dẫn đường tốt nhất trong vùng, một nghìn năm.”
Trình Tinh Hà nhìn ta:
“Cũng đúng, lần đầu tiên chúng ta đến sa mạc, không biết phong tục địa phương như thế nào, cần có người dẫn đường.”
Ta nhìn về phía ông lão này, ấn đường của ông lão rộng, lông mày xuôi và dài, trí nhớ tốt, xem qua là nhớ, đúng là người thích hợp để làm dẫn đường, với giá một nghìn năm thì cũng không đắt.
Hơn nữa, tài khí của ông lão rất thấp, chắc chắn bây giờ đang thiếu tiền tiêu.
Ta đồng ý, ông lão thờ phào một hơi, rồi nói tiếp:
“Ta sẽ nói cho các ngươi biết quy tắc đầu tiên để vào thành phố Karpat.”
Nói rồi ông lão chỉ vào một vị trí:
“Quỳ xuống.”
Gì cơ?
Ông lão không thèm ngước lên, ông lại ngậm tẩu thuốc và nói tiếp:
“Cúi chào thần Karpat.”
Tình Tinh Hà thấy rõ thứ được đặt ở vị trí đó:
“Đó là thần à?”
Trong mắt bọn ta, đó là một tảng đá đen bị phong hóa, nhưng mà nhìn kỹ lại thì đúng là có phần giống một bức tượng thần nhiều tay nhiều chân.
Ông lão nói với bọn ta, thời xưa thương nhân tha phương đến Tây Xuyên kinh doanh buôn bán, đi đường tắt nhất định phải đi qua thành phố Karpat, thỉnh thoảng đội thương buôn mang theo súc vật sẽ biến mất, không tìm thấy bất kỳ thứ gì sót lại, thế nên trước khi vào thành phố, các thương nhân sẽ lạy thần Karpat, van xin thần linh cho họ được bình yên đi qua nơi đây.
Có người cho rằng các thương nhân gặp băng cướp sa mạc. Nhưng người địa phương không tán đồng ý kiến này, họ nói rằng sa mạc này có chủ, nếu sinh sống ở đây sẽ bị ăn tươi nuốt sống.
Ta cảm thấy lạnh gáy:
“Ăn tươi nuốt sống? Bị cái gì ăn?”
Ông lão nở nụ cười quái dị:
“Các ngươi đi thì biết.”
Ông ta đoán chắc, người đến đây vì hang Vàng Bạc không sợ chết?
Trình Tinh Hà lẩm bẩm:
“CMN, nơi này cũng có vấn đề ư?”
Thừa lời, nếu không tại sao lại có câu liều ăn nhiều, giống như trái cây ven đường, nếu dễ hái lại ngọt lành thì đã bị người ta hái mất từ lâu rồi, mà quả to mọc chi chít thì chắc chắn không ăn được.
Ách Ba Lan và Bạch Hoắc Hương đã quen với tình cảnh này nên không để tâm.
Vào trong thành phố, nơi này tràn ngập phong cách Tây Vực, chỉ có lác đác vài bóng người đi lại trên đường, phần nhiều là đàn ông râu quai nón rậm rạp, thỉnh thoảng còn có những cô gái đeo khăn lụa che mặt, cũng có làn da ngăm đen, để lộ đôi mắt đen và sâu hút nhìn chằm chằm vào bọn ta – những vị khách ngoại lai – với vẻ tò mò.
Như mỹ nhân tuổi xế chiều, có thể nhìn ra được nơi đây từng phồn hoa rực rỡ một thời, nhưng hiện tại đa phần những cửa hàng treo biển có chữ “rượu” đã sa sút và vắng khách, cư dân ở đây cũng ít đi, bởi vì quốc gia xây đường cái, không có ai đi đường tắt qua thành phố Karpat này nữa, nó dần dần suy tàn như một lẽ tự nhiên, người dân địa phương cũng chẳng còn được mấy người, đại đa số họ vào thành phố làm việc.
Những người ở đây cố ý giữ khoảng cách khi đi ngang qua bọn ta, ta tưởng rằng là do tôn giáo hoặc phong tục địa phương nên họ kiêng dè người từ bên ngoài đến, nhưng một lát sau ta đã nhận ra, hình như người họ sợ không phải là bọn ta, mà là sợ ông lão dẫn đường.
Trên thực tế, họ sợ cánh tay quấn vải của ông lão.
Vừa rồi ta không để ý, bây giờ nhìn kỹ thì ta giật nảy mình, vị trí ông lão quấn băng vải hình như có một luồng tà khí màu đen.
Ta giả vờ như không có việc gì, hỏi ông lão xưng hô thế nào?
Ông lão tự xưng là lão Từ, tuy không phải người địa phương nhưng đã ở đây mấy chục năm rồi, không khác dân bản địa là mấy.
Ông dẫn bọn ta vào một nhà trọ, đó là một ngôi nhà đắp đất vàng, bước vào nhà trọ cứ như trở lại thời cổ đại.
Ta tinh mắt, thấy một chuỗi chuông gọi hồn treo dưới tấm biển viết chữ “rượu”, đây là cửa hàng của người chết dùng để tiếp đãi thầy phong thủy.
Chẳng trách, bởi vì truyền thuyết về hang Vàng Bạc, không biết bao nhiêu thầy phong thủy muốn đến đây để phát tài, nếu không vì tiền tài thì cũng vì nổi danh, hang động tìm không thấy mấy trăm năm bị mình tìm được, đi khoe khoang với người khác hiển nhiên vô cùng nở mày nở mặt, thảo nào có thể mở cả cửa hàng người chết.