Trong phòng, có vài người đang dùng bữa, trông ai nấy cũng mệt mỏi như đi đường xa, hình như họ cũng đến đây để tìm hang Vàng Bạc.
Nhưng họ vừa thấy lão Từ thì vẻ mặt bỗng chốc trở nên vặn vẹo, ăn vài miếng rồi nhanh chóng chuồn mất.
Lão Từ bỏ tẩu thuốc xuống. vẫn điềm nhiên như không có gì xảy ra:
“Cắm nhang vào lò.”
Nói rồi còn quay lại nhìn bọn ta:
“Mấy cây?”
Đúng là người dẫn đường lão luyện, nói tiếng lóng của tiệm người chết chuẩn xác, ta trả lời:
“Mỗi người một cây.”
Đằng sau quầy thu ngân là một cô gái bản địa chừng mười bảy, mười tám tuổi, lông mày cao, mắt sâu, khuôn mặt bị gió hun đỏ, đôi mắt sáng ngời, nàng tiếp lời một cách thuần thục:
“Có kiêng gì không?”
Nói sõi tiếng phổ thông.
Đặc sản ở nơi này là đậu cát trộn tương cà ăn với cơm, mang đậm nét đặc sắc của địa phương, thấy lão Từ đi vệ sinh, cô nàng chủ tiệm mắt sáng nhỏ giọng hỏi:
“Sao các ngươi lại tìm lão Từ? Hắn không ổn đâu.”
Ta hỏi nàng thế là sao?
Nàng nói tiếp:
“Ở vùng này, mọi người đều gọi hắn là a bà thông.”
Bạch Hoắc Hương vào nam ra bắc nhiều năm, ngôn ngữ địa phương ở nơi nào nàng cũng biết hết, nghe ba chữ ấy thì cau mày:
“Có nghĩa là yêu quái ăn thịt người.”
Sắc mặt Trình Tinh hà thay đổi:
“Thế là có ý gì?”
Cô nàng chủ tiệm quay đầu lại, thấy lão Từ tạm thời sẽ không trở lại, bèn nói tiếp:
“Hắn ở đây làm người dẫn đường nhiều năm rồi, dẫn vô số người vào trong sa ma, nhưng mà…”
Nàng hạ giọng:
“Những du khách hắn dẫn vào sa mạc, không một ai trở về.”
Trình Tinh Hà và ta nhìn nhau, CMN, hướng dẫn viên bất hợp pháp à?
Ở nơi khỉ ho cò gáy này không có camera giám sát, nếu dẫn đoàn đi rồi muốn nhân cơ hội hại ngươi thì dễ như ăn bánh.
Cô nàng chủ tiệm đè thấp giọng:
“Nghe đồn, hắn ăn thịt khách du lịch để nuôi dưỡng thứ gì đó trên người mình...”
Nói rồi còn chỉ vào cánh tay ra hiệu.
“Khụ…khụ.”
Đúng lúc này lão Từ từ phía sau đi tới, cô gái lập tức im miệng, còn nhỏ tuổi mà kỹ năng diễn xuất không tệ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và trở lại quầy thu ngân.
Ta để ý thấy băng vải màu đen trên cánh tay lão Từ quấn chặt hơn trước, vừa rồi đối phương đi ra ngoài để chỉnh lại mảnh vải trên tay mình sao?
Tà khí màu đen cũng nhạt bớt.
Thảo nào người dân địa phương kiêng dè ông lão.
Dưới gầm bàn, Trình Tinh Hà đá chân ta một cái như Tây Môn Khánh quyến rũ Phan Kim Liên, ý bảo nơi này khỉ ho cò gáy mà lại đi cùng hướng dẫn viên bất hợp pháp, không phải tự tìm đường chết à?
Bạch Hoắc Hương cũng nhìn cánh tay của lão Từ, đột nhiên nàng vươn tay ta bắt mạch cho ông lão.
Ánh mắt lão Từ trở nên u ám, muốn rút tay lại, nhưng Bạch Hoắc Hương thoạt nhìn yếu đuối mà không biết có bản lĩnh gì khiến lão Từ không giãy ra được.
Một lát sau, Bạch Hoắc Hương buông tay ra, mỉm cười và nói với lão Từ:
“Ăn linh tinh cái gì, không tốt cho cơ thể.”
Con ngươi của lão Từ co lại:
“Ngươi với Bạch Liễu có quan hệ gì?”
Bạch Hoắc Hương cũng hơi bất ngờ:
“Ngươi biết ông nội ta?”
“Chỉ có quỷ y nhà họ Bạch mới giữ chặt được cổ tay của ta.”
Lão Từ nhếch miệng cười, ta phát hiện màu răng của ông lão không giống bình thường, người bình thường sẽ bị vàng răng, còn răng của lão Từ chuyển sang màu xanh.
Ta chưa thấy loại răng đó bao giờ.
Tiếp theo Bạch Hoắc Hương nói:
“Nếu ngươi muốn chữa, ta có thể…”
Lão Từ xua tay, ý bảo không cần.
Ngay cả Bạch Hoắc Hương cũng nhìn lão Từ với vẻ mặt kỳ quái.
Lão Từ nhìn ra bên ngoài rồi nói mình sẽ ở lại trong tiệm, sáng sớm mai sẽ chuẩn bị đồ đạc vào sa mạc, cuối cùng còn bồi thêm một câu, bảo bọn ta đừng suy nghĩ lung tung, nếu không có mình thì bọn ta vĩnh viễn không tìm được vị trí.
Nói xong, lão Từ xoay người rời đi.
Ngay lập tức Trình Tinh Hà quay sang hỏi Bạch Hoắc Hương:
“Hắn ăn cái gì?”
Bạch Hoắc Hương nhìn theo bóng lưng gầy yếu của lão Từ:
“Thuốc độc, đủ loại thuốc độc.”
Ách Ba Lan cũng ngẩng đầu lên:
“Hắn không muốn sống nữa ư?”
Bạch Hoắc Hương lắc đầu:
“Lạ lắm, thuốc độc mà hắn dùng có độ tinh khiết rất cao, đáng lẽ hắn đã bị số thuốc độc đó giết chết từ lâu rồi, nhưng hắn vẫn sống sót.”
Trình Tinh Hà bội phục:
“Hắn là Âu Dương Phong trên núi Bạch Đà à?”
Người ta chỉ có hai lý do để uống thuốc độc, một là không muốn sống nữa, lý do còn lại là để kiềm chế căn bệnh nào đó trên người mình.
Ta bèn hỏi Bạch Hoắc Hương, có phải hắn mắc bệnh gì cần phải lấy độc trị độc không?
Bạch Hoắc Hương lắc đầu, nói trên người lão Từ không có bệnh gì cả, chỉ có điều chất độc tích lũy trong cơ thể khiến ông lão không thể sống yên ổn, nhưng lão Từ cắn răng chịu đựng, không muốn chữa.
Quả nhiên lão Từ không bình thường.