Trình Tinh Hà suy nghĩ rồi nói:
“Thất Tinh, hay là thôi đi, dù sao chúng ta còn có bản đồ mà Để Hồng Nhãn đưa, thật sự không được thì tự mình lần mò, lỡ như một lúc nào đó hắn thuận tay bỏ thuốc bọn ta thì…”
Bạch Hoắc Hương nói chắc như đinh đóng cột:
“Việc này thì ngươi cứ yên tâm, có chuông dược ta ở đây, các ngươi sẽ không trúng bất cứ loại độc nào cả.”
“Ta đề phòng bất trắc thôi mà…”
“Vậy thì ngươi cũng không thể xem thường nghề nghiệp của ta!”
“Chính khí thủy, ngươi muốn cãi nhau đúng không?”
Hai người họ bắt đầu đấu võ mồm, còn Ách Ba Lan ngồi đần mặt ra, ta nhìn theo tầm mắt của hắn thì phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm vào cô nàng chủ tiệm.
CMN? Cung Phu Thê của Ách Ba Lan biến thành màu hồng, hắn động tâm rồi.
Hóa ra hắn thích phong cách nước ngoài.
Nhưng mà ta nhìn cô nàng chủ tiệm thì cảm thấy có vấn đề. Lão Từ dẫn bọn ta đến nhà trọ này, đáng lẽ phải rất quen thuộc với người trong cửa tiệm, chưa biết chừng còn là đối tác chiến lược ăn hoa hồng, nhưng người trong cửa tiệm cần gì phải phá đám lão Từ?
Dường như tất cả những gì xảy ra ở đây đều không thể giải thích bằng lẽ thường.
Đột nhiên, người đứa bé trai nhỏ tuổi hơn cô nàng chủ tiệm cầm một cây gậy chạy từ trong nhà vệ sinh ra, nói vài câu với nàng bằng tiếng địa phương, sau đó sắc mặt của cô nàng thay đổi, lập tức đi vào xem.
Bạch Hoắc Hương không cãi cọ với Trình Tinh Hà nữa, mà quay sang nói với ta, đứa bé kia nói với cô nàng chủ tiệm là kéo được một thứ kỳ quái ra từ cống nước của nhà vệ sinh.
Thứ kỳ quái...Lão Từ là người cuối cùng đi vào nhà vệ sinh.
Trình Tinh Hà nói tiếp:
“Ngươi nói xem, vào sa mạc phải đề phòng đủ thứ, còn phải cảnh giác với người dẫn đường, chẳng phải mệt lắm à?”
Nhưng bọn ta đến đây lần đầu, không có người dẫn đường mà vào trong sa mạc thì cũng chẳng tốt hơn là bao.
Đột nhiên, có tiếng la hét thảm thiết vang lên trong nhà vệ sinh, kèm theo một câu bằng tiếng địa phương.
Bạch Hoắc Hương lập tức đứng dậy:
“Người trong đó nói là đầu lưỡi, dao.”
Ta thấy một luồng tà khí màu đen tản ra từ nhà vệ sinh, tràn về một hướng khác cách bọn ta khá xa.
Có cái gì đó.
Ta lập tức chạy vào trong, thấy đứa bé trai nằm trên mặt đất, ôm lấy tay mình và hét lên.
Còn cô nàng chủ tiệm tựa vào tường, mặt xám ngoét, không động đậy được.
Ta nhìn tay của đứa bé, ngay sau đó cảm thấy sởn tóc gáy: Bàn tay vừa nãy hãy còn nguyên vẹn bây giờ chỉ còn lại những khung xương tay trắng ởn, giống như mô hình xương tay trong bệnh viện, không có một tí thịt nào.
Làm sao để làm được như vậy, mới chỉ qua một vài phút mà thôi, chủ quán thịt còn không thể cạo sạch được như vậy!
Cô nàng chủ tiệm tựa lưng vào tường và trượt xuống, nàng hoảng sợ lặp đi lặp lại một câu.
Bạch Hoắc Hương cũng theo vào, nàng thấy tay của đứa bé thì lập tức ngồi xuống bôi thuốc giảm đau cho hắn, rồi nói:
“Nàng nói, thứ này lại đi ra ăn thịt người.”
Lại?
Là thứ mà lão Từ nói sao?
…
Hơn nữa, mùi máu tanh nồng tỏa ra trong không khí, nhưng ngoài máu chảy ra từ tay của đứa bé trai ra thì không có vết máu ở nơi nào khác.
Thứ đó ăn bằng cách nào?
Cuối cùng cô nàng chủ tiệm không chịu đựng nổi sự kích thích này, cứ lặp lại câu nói vừa rồi mãi.
Bạch Hoắc Hương vừa cầm máu cho đứa trẻ, vừa xoay người sang bắn vài chiếc kim châm cứu về phía cổ của cô gái:
“Ai đó ôm nàng đi! Bây giờ nàng cần...Lý Bắc Đẩu ngươi không được động đậy, Ách Ba Lan ngươi đi đi.”
Ách Ba Lan đỏ mặt, chần chừ giây lát rồi dè dặt dang tay ra, cô gái kia bị đâm vài kim, lúc này mới thôi la hét, nhưng vẫn run bần bật, Ách Ba Lan vừa đến chỗ nàng là nàng lập tức ôm chặt lấy hắn như bắt được cọng rơm cứu mạng.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Ách Ba Lan được người khác giới ôm chặt như vậy, không biết để hai tay vào đâu, hắn cứ giơ tay một lúc lâu rồi mới ngập ngừng để lên lưng cô gái, tiết trời mát mẻ mà trán hắn đẫm mồ hôi.
Trình Tinh Hà kéo tay, nhỏ giọng nói:
“Mả cha nó chứ, Để Hồng Nhãn nói là trả ơn, thế này chẳng phải là muốn mạng của chúng ta sao? Lão già lấy oán báo ơn, chúng ta còn đi tìm hang Vàng Bạc gì nữa, trước tiên về tìm hắn tính sổ!”
Ta nói:
“Không, Để Hồng Nhãn không lừa chúng ta.
Cửa sổ này đối diện với sa mạc Etuji, ta nhìn thấy một luồng kim ngân khí như ẩn như hiện lơ lửng giữa bầu trời đầy sao.
Ở đây thật sự có hang Vàng Bạc!
Bạch Hoắc Hương đã chữa thương cho đứa bé xong, còn cô nàng chủ tiệm bị Ách Ba Lan ôm từ nãy đến giờ, sau khi uống thuốc an thần của Bạch Hoắc Hương mới có thể gắng gượng nói chuyện được.
Hóa ra, vừa rồi đứa bé trai kia thông cống nhà vệ sinh, nhưng mà thông cả buổi, không chỉ không thông được cống mà hình như cây gậy còn bị vướng cái gì đó.
Đứa bé dùng hết sức kéo gậy lên, cây gậy rút ra được rồi, nhưng dường như còn mang cả thứ gì kỳ quái ra nữa.
Nó đen thui, bám chặt trên cây gậy, đứa bé nghi ngờ là chất bẩn lâu năm, bèn cọ thứ đó đi, nhưng khi nhìn kỹ lại, hắn bỗng cảm thấy sởn tóc gáy: Thứ đen sì đó động đậy!