Hắn vội vàng đi gọi cô nàng chủ tiệm vào nhìn xem, cô gái đến nơi, đứa bé chỉ vào thứ đó, thế nhưng cô nàng chủ tiệm chưa kịp nhìn rõ ràng thì thứ đó đã nhảy lên tay đứa bé như một sinh vật sống và bám chặt vào tay hắn.
Đứa bé lập tức gào lên, nói rằng nó thè lưỡi liếm ta…
Nhưng rồi chỉ còn lại tiếng hét chói tai, bởi vì thứ đó liếm một phát mà như dao găm róc hết thịt trên tay đứa bé ra.
Cô nàng chủ tiệm sợ đến mức hét toáng lên, vốn dĩ thứ đó định nhào về phía nàng, nhưng không biết vì sao, nó như bị cái gì đó đâm phải, không tấn công nữa mà chuyển hướng, lao ra ngoài.
Mới bị liếm mà tay chỉ còn lại xương cốt, ta nổi da gà, rốt cuộc nó là thứ quái vật gì?
Cô nàng chủ tiệm vừa khóc vừa nói, năm xưa chính thứ đó đã ăn cha mẹ của nàng, biến bọn họ thành khung xương, may có thầy phong thủy đến tìm hang Vàng Bạc trông thấy đã giúp chế ngự thứ đó, không ngờ mười năm sau nó lại xuất hiện.
Ta lập tức hỏi chủ tiệm có biết nó là gì không?
Cô nàng chủ tiệm phát ra một âm tiết kỳ lạ, không viết được bằng chữ Hán, Bạch Hoắc Hương phiên dịch ra là yêu quái sa mạc.
Đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập vang lên, lão Từ chạy xuống cầu thang, thấy tình cảnh này thì sắc mặt thoát cái thay đổi.
Cô gái nhìn thấy lão Từ, bỗng hét lên:
“Là hắn, chính hắn mang sa quái đến đây!”
Ta đứng dậy nhìn lão Từ, lão Từ ngậm lấy tẩu thuốc, giọng trầm khàn:
“Thế này hỏng rồi.”
Trình Tinh Hà lập tức hỏi:
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Lão từ nhìn chằm chằm vào cô nàng chủ tiệm, trả lời:
“Thứ đó tự theo về.”
Hóa ra, mười năm trước lão Từ làm hướng dẫn viên cho người ta, thật sự tìm được hang Vàng Bạc trong truyền thuyết.
Khi đó những thầy phong thủy ấy cực kỳ vui mừng, nhưng ai ngờ người đầu tiên định bước vào thì đột nhiên hét to, những người còn lại trơ mắt nhìn chân hắn biến thành xương khô.
Mọi người đều từng nhìn thấy yêu ma quỷ quái, cho nên định tiến lên kéo người kia ra, nhưng một luồng hắc khí bốc lên, nó quấn lên ai là người đó chỉ còn một đống xương.
Nhóm người đó chết hết, chỉ có một mình lão Từ trở về, nhưng đến ngày hôm sau, lão Từ thấy vợ chồng chủ tiệm biến thành hai bộ xương thì mới hay thứ đố đuổi kịp mình.
Thảo nào cô nàng chủ tiệm hận ông lão!
Ta hỏi tiếp:
“Ngươi cố gắng kiếm tiền để trả nợ à?”
Ta đã nhận ra lão Từ cực kỳ thiếu tiền, tuy lời đồn về hắn rất đáng sợ, nhưng ta thấy được trên người ông lão không có vẻ hung ác do giết người cướp của, trái lại cung Huynh Đệ hòa thuận lâu dài, là người trọng tình trọng nghĩa.
Khi ấy ta đoán ra được, đoàn khách của lão Từ không một ai trở về, thoạt nhìn có khả năng là bị ông già này lừa, nhưng còn có một khả năng khác, đó là lão Từ đích xác dẫn khách đến đúng vị trí, mà những người đó đã chết trong hang Vàng Bạc, thế nên mới không về được.
Mà khí sắc cung Tài Bạch của lão Từ rất tệ, không phải bởi vì ông lão tiêu xài phung phí hay gặp chuyện xui xẻo hao tài tốn của, khí nối liền với cung Huynh Đệ, chứng tỏ lão Từ thiếu tiền không phải vì bản thân.
Cô nàng chủ tiệm nghe đến đây, sực nhận ra:
“Tiền trong giỏ xách, là ngươi…”
Thì ra hồi nàng mất cha mẹ mới bảy, tám tuổi, một mình nàng không thể nào sống nổi, tiền trong giỏ sắp sửa tiêu hết, nhưng kỳ lạ là mỗi khi giỏ tiền sắp cạn kiệt thì sẽ có khoản tiền mới xuất hiện, việc này đã duy trì nhiều năm.
Lão Từ sầm mặt, lắc đầu nói:
“Không phải là ta.”
Ông lão muốn bù đắp cho sai lầm của mình, nhưng không muốn cô gái biết. Lão từ biết rõ, cô gái hận mình thấu xương, không muốn chịu ơn mình.
Biểu cảm của cô nàng chủ tiệm rất phức tạp, đột nhiên nàng nhào vào lòng Ách Ba Lan và khóc:
“Tỷ tỷ, về sau ta phải làm sao bây giờ?”
Ách Ba Lan nghệt mặt ra, hắn vô thức che yết hầu, đành phải tiếp tục giữ im lặng và vỗ vai cô gái.
Ta đứng dậy, chạy ra bên ngoài.
Trình Tinh Hà vội vàng hỏi ta làm gì?
Còn phải hỏi nữa à, thứ đó không dễ đối phó, chắc hẳn trước kia nó bị thầy phong thủy phong ấn bên trong, nhưng lại bị đứa bé trai lôi ra ngoài, nó muốn ăn thịt người, hiện giờ có nhiều người đang ở trong nhà trọ!
Phải mau chóng bắt lấy nó, càng nhanh càng tốt.
Lão Từ thấy thế cũng đuổi theo, vội hỏi”
“Ngươi có cách à? Rốt cuộc thứ đó…”
Ta trả lời:
“Ta biết nó lợi hại, cho nên còn muốn hỏi ngươi mấy câu, vì sao tất cả thầy phong thủy được ngươi dẫn đi đều chết cả, nhưng lần nào ngươi cũng sống sót trở về?”
Sắc mặt của lão Từ thay đổi, không nhìn thẳng vào ta:
“Bởi vì...Ta chạy trốn nhanh.”
Ta cười:
“Ngươi chạy nhanh cũng không có gì đáng trách, nhưng vừa rồi sa quái thoát ra ngoài mà không tấn công cô gái, nó không phải thân thích của nàng, không có lý do gì để nương tay, ngươi lén động tay động chân trên người nàng, cho nàng bùa hộ mệnh đúng không?”
Ánh mắt lão Từ nhìn ta hoàn toàn thay đổi.