Ta nói tiếp:
“Bây giờ ta phải cứu người, nếu ngươi thật sự muốn chuộc tội thì nói ta cho biết lai lịch của sa quái, và nó sợ cái gì.”
Lồng ngực lão Từ phập phồng, ánh mắt ông lão nhìn chằm chằm vào ta toát ra vẻ sợ hãi:
“Tại sao...Ngươi biết tất cả những điều này?”
Ta nói:
“Ta còn biết, chuyện này có lẽ là thầy phong thủy mười năm trước giúp đỡ phong ấn sa quái nói cho ngươi, ta đánh bạo suy đoán, có phải người nọ lớn tuổi, họ Để không?”
Lão Từ dừng lại, nhìn ta với vẻ ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ:
“Ngươi...Rốt cuộc là ai?”
Ta khoát tay:
“Ta không có tiếng tăm gì, nói cho ngươi ngươi cũng không biết, ngươi nói đi, có chịu nói cho ta biết không.”
Nếu trong Hang Vàng Bạc có thứ đó, thế thì luyện tập trước cũng được.
Lão Từ sờ cánh tay quấn vải của mình, rồi mới lên tiếng:
“Thứ đó...Sợ cái này.”
Sau đó lão Từ lấy một chiếc lọ nhỏ ra.
Chiếc lọ trong suốt, đựng một thứ gì đó vừa dài vừa nhọn đã ngả vàng. Hình như thứ đó bị cắt ra, chỉ có một phần nhỏ, trạng thái hoàn chỉnh chắc hẳn rất to.
Giống như một chiếc răng, nhưng loài gì mới có răng lớn đến vậy.
Khí tức trên chiếc răng ấy...Ta nhận ra ngay, giọng khàn đi:
“Đây là răng rồng?”
Bây giờ, cho dù ta nói cái gì thì lão Từ cũng không cảm thấy ngạc nhiên nữa, trong lòng ông lão, có lẽ ta đã là thần tiên không gì không biết:
“Thành phố này còn có một cái tên khác, là Trụy Long Thành.”
Trụy Long?
Không hiểu sao cái tên này khiến ta cảm thấy khó chịu, ta đang định tại sao lại được đặt tên như thế thì bỗng nghe thấy tiếng la hét thảm thiết vọng ra từ một căn phòng nào đó:
“Cái...Cái gì thế …”
Xuất hiện rồi.
…
Cheng, Thất Tinh Long Tuyền rời vỏ, ta chạy đến nơi phát ra tiếng hét, giơ chân đá văng cửa phòng, một bóng đen với mùi máu tanh nồng lao đến trước mặt, ta biết, muộn rồi.
Bóng đen biến mất ngay lập tức, nhưng ta thấy hai thứ gì đó màu xanh biếc.
Trên chân người nọ là đôi giày Anta dãi gió dầm mưa, đó là thầy phong thủy trước đó đang ăn cơm trong tiệm, thấy lão Từ nên sợ hãi chạy mất.
Ngoại trừ đôi giày Anta thì chỉ còn lại bộ xương chân trắng ởn.
Mùi máu vẫn chưa tản đi, nhưng giống như tình cảnh trong nhà vệ sinh khi nãy, ở đây cũng không có một vết máu nào cả. Thứ đó ăn sạch sẽ.
Trình Tinh Hà đuổi tới nơi, mùi máu tanh nồng nặc khiến hắn suýt nôn, hắn trở tay cầm tay ta:
“Mạng mình quan trọng hơn, hai mươi lăm triệu nếu không được thì chúng ta vay mấy người giàu có ấy mỗi người một ít, họ muốn làm thân với ngươi, sẽ không từ chối đâu.”
Sao ngươi cứ bàn lùi thế hả.
Lão Từ vẫn ấn chặt cánh tay quấn băng vải của mình, dường như đó là phản ứng bản năng của ông lão mỗi khi gặp tình huống căng thẳng:
“Đại sư, thứ kia, giờ nó đi đâu…”
Không gian im ắng, mang đến cho người ta cảm giác đè nén khó nói nên lời, ta nhận ra được nỗi sợ hãi toát ra từ câu hỏi của lão Từ, thứ đó có thể lao ra từ một xó xỉnh nào đó bất cứ lúc nào.
Trước đây ta gặp phải nhiều loại tà ma rồi, nhưng đây là lần đầu tiên chạm trán loại yêu quái vừa xuất hiện đã ăn thịt người như thế này, ta cũng chỉ là con người có máu thịt bình thường như bao người khác, nói không sợ là giả.
Nhưng ta vẫn cố gắng điều chỉnh hô hấp, ép mình bình tĩnh lại. Phải mau chóng tìm ra tung tích của thứ đó, tìm được càng sớm càng tốt, biết đâu có thể cứu thêm được một mạng người.
Bằng không bọn ta đều phải chết.
Mới đầu thứ đó còn tỏa ra tà khí, vậy nhưng bây giờ mọi dấu vết của nó đều biến mất sạch sẽ như bị lau đi.
Trán ta túa mồ hôi, chuyện này đúng là khó giải quyết.
Ta nín thở ngưng thần, cố gắng tập trung khí vào hai mắt. Hiện nay ta chỉ còn cách Địa cấp một chút nữa, hơn nữa thường xuyên sử dụng hành khí, hành khí của lão Hải khó thuần như con ngựa hoang cũng dần dần bị ta thuần hóa, lần đầu tiên ta thử rót hành khí Thiên cấp vào mắt.
Bởi vì hành khí của lão Hải quá cao so với ta, giống như một đoạn clip có độ phân giải cao nhất chiếu trên màn hình cấp thấp, kỳ thực nó không tương thích, may thì hơi lag, còn không thì không thể trình chiếu được. Trước kia ta chỉ dùng nó trên người mà vẫn hay bị té ngã, nếu rót vào hai mắt…
Trình Tinh Hà cũng nhận ra, hắn lập tức níu ta:
“Ngươi không muốn làm nghề này nữa à?”
Thế cũng còn tốt hơn là chết.
Hành khí cuồn cuộn chảy vào mắt, ngay lập tức ta cảm nhận được cơn đau đớn dữ dội ở hai mắt của mình. Đó là một cảm giác đè ép mãnh liệt, như thể luồng hành khí này sắp sửa nhồi đầy đôi mắt và khiến chúng nổ tung.
Tầm mắt trở nên mơ hồ, Trình Tinh Hà sợ ta làm mù mắt mình, cố gắng đứng bên cạnh quấy nhiễu ta, ta lập tức bắt được bàn tay vung vẩy của hắn, cẩn thận quan sát mọi thứ trước mắt.
Trước áp lực mãnh liệt, những thứ ta có thể thấy trước mắt bỗng chốc thay đổi, những loại khí trước đây không thể thấy đồng loạt hiện ra như được đặt dưới thấu kính hiển vi.