Đây là...Thế giới trong mắt Thiên cấp sao?
Uế khí nhàn nhạt, tà khí dày đặc, tử khí sắc bén...Một đốm thanh khí bé tẹo!
Đốm thanh khí ấy rất khó tìm, nhưng cực kỳ mới. Tìm được quỹ đạo rồi, nó vừa mới biến mất ở cửa một căn phòng nào đó.
Đôi mắt đến cực hạn vì hành khí của Thiên cấp...Đột nhiên, cảm giác lạnh lẽo bao phủ khuôn mặt của ta, hành khí thình lình biến mất. Trình Tinh Hà vừa hắt cốc nước lên mặt ta.
Ta cảm thấy hai mắt mình âm ấm hòa trong dòng nước lạnh lẽo, ta giơ tay lên sờ thì giật mình hoảng hốt, ta chảy nước mắt.
Trình Tinh Hà tức giận nói:
“May mà chỉ là nước mắt thôi, để lâu hơn là ngươi thật sự biến thành đỗ quyên hót ra máu luôn đấy.”
Ta không hơi đâu mà khua môi múa mép với hắn, ta lập tức đuổi theo quỹ đạo di chuyển của thanh khí. Dấu vết của thanh khí rất lạ, tất cả đều nằm ở trên cao.
Trên bệ cửa sổ, trên mặt bàn, giống như nhảy qua nhảy lại trên không.
Rốt cuộc nó là gì?
Ta đá cửa, quả nhiên, thứ màu đen đó nhảy vọt lên giữa không trung và bổ nhào về phía một chàng trai trẻ tuổi, mà người nọ đang chơi Hoa Quả Nổi Giận, đang dùng cây bắn đậu bắn lũ thây ma cản đường.
Thất Tinh Long Tuyền chém về phía bóng đen, “ầm” một tiếng, cái tủ và đèn chân cao trong phòng bị chém làm đôi, chiếc ghế chàng trai chơi trò chơi đang ngồi nát tan, mông còn chưa kịp chạm đất thì hắn đã la toáng lên “trời đất ơi”, thây ma trên màn hình điện thoại đã vào nhà.
Ta rùng mình, đây là lần đầu tiên ta sử dụng Thất Tinh Long Tuyền sau khi lấy về từ chỗ Cố thọt, không chỉ không bị suy giảm sức mạnh mà trái lại còn sắc bén hơn trước.
Gia tộc có thể rèn ra Thất Tinh Long Tuyền đúng là danh bất hư truyền!
Tốc độ của bóng đen còn nhanh hơn cả sao băng, nó tránh thoát được rồi!
Trái tim ta vọt lên tận cổ họng, nó nhanh đến thế sao?
Bỗng nhiên, “roẹt”, tuy không chạm đến hắc khí, nhưng nó vẫn bị cắt mất một đoạn, rơi bộp xuống đất.
Nó bị tà khí làm bị thương!
Ta vui mừng, cặp mắt màu xanh lá của thứ đó lập lòe, ngay sau đó lao về phía ta.
Mắt của ta có thể bắt kịp tốc độ của nó nhưng cơ thể không kịp phản ứng, ta chỉ cảm thấy nó bổ nhào lên mặt ta, tức khắc ta cảm thấy mặt mình nóng bừng. Giơ tay lên sờ cảm thấy ấm và ẩm ướt, nhưng lại giống như bị vật sắc nhọn cứa một nhát.
Lưỡi của thứ đó rất sắc bén.
Mà nó cũng rất thông minh, biết Thất Tinh Long Tuyền lợi hại nên không hiếu chiến, nhân cơ hội này thu hút sự chú ý của ta rồi chạy về phía cầu thang.
Ta thấy tà khí trên người nó hình như đã có hình dạng tay chân, ta giật mình, có vẻ như tà khí của thứ này đã mạnh hơn trước rất nhiều, chẳng lẽ nó ăn càng nhiều người thì càng khó đối phó hơn?
Ta chống một tay lên chỗ rẽ của cầu thang rồi nhảy xuống ngay lập tức, nhưng chung quy không nhanh bằng thứ kia, nó lại nhảy ào một căn phòng khác.
Ta tông cửa xông vào thì thấy hắc khí đang nhắm ngay về phía một người đàn ông cao to đang rửa chân trong phòng.
Xong đời, muộn rồi…
Người đàn ông không thèm ngẩng đầu lên, bắt được hắc khí và bóp chặt trong tay như cầm túi giao đồ ăn.
Tay không?
Tay chân mọc ra trên người hắc khí bỗng rùng mình như ăn đau, còn người đàn ông tiện tay với lấy một lon bia rỗng không và nhét nó vào trong như nhét điếu thuốc lá!
Lần đầu tiên ta thấy cách giải quyết như thế, tức khắc đần mặt ra.
Trình Tinh Hà đuổi theo đến nơi, cũng giật mình khi thấy cảnh này:
“Bàn tay trừ tà…”
Đúng rồi, một luồng hành khí màu vàng quấn quanh bàn tay đó, thậm chí gần bằng thần khí!
Người đàn ông ngước lên nhìn bọn ta, nói với giọng điệu lạnh nhạt:
“Bọn ta không mua đồ, không có tiền.”
Ta cạn lời, hắn tưởng bọn ta là nhân viên tiếp thị à?
Vừa rồi hắn bắt được thứ lợi hại như vậy mà như không có chuyện gì xảy ra!
Hắn rốt cuộc là?
Với cả...Bọn ta?
Bấy giờ ta mới nhìn rõ, đây là phòng đôi, vô cùng tồi tàn, ngoại trừ hai chiếc giường thì không chứa nổi cái gì nữa, chắc là phòng giá đặc biệt, người còn lại nằm trên giường, là một người đàn ông trung niên gầy còm, để ria mép hình chữ bát rất hiếm gặp ngoài đời như trong những bộ phim kháng Nhật.
Không đúng, không phải ria chữ bát, mà là nốt ruồi màu đen giống như thuốc dán, nhúm lông đen dài mọc ra từ nuốt ruồi ấy.
Nốt Ruồi Đen ngồi dậy, hắn gãi mông, trông hết sức lôi thôi, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với giọng dửng dưng:
“Ném đi, có mùi.”
Nghe vậy, người đàn ông nọ không thèm quay đầu lại, lập tức ném lon bia ra ngoài cửa sổ ngay.
Ta và Trình Tinh Hà rùng mình, ném ra ngoài?
Ngươi tiện tay bắt được thứ khó đối phó như vậy, bây giờ lại tiện tay ném nó đi?
Trình Tinh Hà sốt ruột, cảm thấy làm thế có khác gì giết người, định lôi ta đi tìm lon bia ấy, nhưng ta kéo hắn lại:
“Không cần lo lắng.”