Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 829 - Chương 829: Nhớ Ăn Không Nhớ Đánh

Chương 829: Nhớ Ăn Không Nhớ Đánh

Trình Tinh Hà ngớ ra:

“Gì vậy, họ bị điên mà ngươi cũng điên theo à? Người ta lượng sức mà làm, ngươi muốn học người khác làm màu thì cũng đừng bắt chước linh tinh…”

Họ làm thế không phải vì làm màu.

Đột nhiên, một tia chớp xé rách bầu trời, ngay sau đó là tiếng sấm đùng đoàng, sét đánh trúng lon bia, một quả cầu ánh sáng nổ tung như pháo hoa, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

Thế Trình Tinh Hà mới biết họ ném bình để làm gì:

“Thiên lôi hành kiếp?”

Hắn nhìn ta với vẻ khó tin:

“Họ...Có thể dẫn sét?”

Sa mạc ít mưa, đây là sấm sét hạn hán chuyên dùng để đánh yêu quái.

Người đàn ông đứng dậy đổ nước rửa chân đi, Nốt Ruồi Đen quay lưng lại với bọn ta, tiếp tục gãi mông.

Hoàn toàn không coi bọn ta ra gì, cũng không định trả lời bọn ta.

Ta và Trình Tinh Hà đi ra ngoài, xuống cầu thang đi vào trong sân.

Trong sân, một thứ đen sì lòi ra khỏi lon bia, Trình Tinh Hà kéo một góc của nó, thứ này đã bị đốt trọi hoàn toàn, không thể nhận ra dáng vẻ ban đầu, buông tay ra là thứ đen thui này lại trải ra thành một cục như chất lỏng.

Sét đã đánh nát xương cốt của thứ này.

Ta và Trình Tinh Hà nhìn nhau.

Hoặc là biết trước được sét sẽ đánh xuống đúng lúc, hoặc là có được chân truyền của Long Hổ Sơn có thể gọi sét giống như Giang Cảnh.

Dù là khả năng nào thì đều vô cùng đáng sợ, bọn ta chưa từng gặp bao giờ.

Tại sao trên đời lại có loại người như vậy, họ còn có thể xem như con người sao?

Ta bỗng nhớ ra cái gì, bèn hỏi Trình Tinh Hà:

“Bàn tay trừ tà là cái gì?”

Trình Tinh Hà nhìn chằm chằm vào thứ đen sì kia một lúc rồi mới lên tiếng:

“Giống như thiết sa chưởng, chỉ luyện hành khí ở cái tay đấy, bất kể là yêu ma quỷ quái gì thì đều có thể bắt được chúng. Hồi còn ở nhà họ Hải, ta từng nghe Hải Nghênh Xuân nhắc đến nó, hắn nói thứ đó sắp thất truyền rồi, trê đời chỉ có một người chú hắn quen vẫn còn luyện bàn tay trừ tà, bậc một bậc hai nghiền ép tai họa, bậc ba, bậc bốn diệt trừ yêu ma, bậc năm, sáu từng làm thịt âm thanh quỷ, bậc bảy, tám đánh chết bốn mươi chín nhân du, chỉ cần tu luyện đến bậc chín, cho dù là giao long hay hạn bạt, chỉ cần bóp cổ là chết luôn.”

Ta thầm căng thẳng, chẳng lẽ người đàn ông đó chính là thế giao với Hải lão đầu?

Giọng điệu của Trình Tinh Hà trở nên gấp gáp hơn:

“Thất Tinh, ngươi nói xem, hai người đó đến đây để làm gì?”

Tất nhiên không phải là để đi chợ.

Ta nhìn túi hành lý trong phòng, bao gồm la bàn và phù triện, giống như bọn ta, họ cũng đến để tìm hang Vàng Bạc.

Một người luyện bàn tay trừ tà, một người biết tính sét hoặc gọi sét.

Trình Tinh Hà nuốt nước bọt:

“Nếu hai người đó đến tìm hang Vàng Bạc thì đâu còn phần của chúng ta nữa?”

Người xưa có câu, dù gì cũng đến rồi.

Kiểu gì cũng phải thử xem, bằng không lấy đâu ra hai mươi lăm triệu, vẽ ra à? Nếu tiền dễ kiếm như vậy thì 1,3 tỷ người dân cả nước giàu to.

Trình Tinh Hà hít sâu rồi lại thở ra liên tục như quạt gió, ta mặc kệ hắn, chỉ tập trung nhớ lại lưỡi của con quái vật kia.

Nếu là loài tinh quái thì không thể sinh ra từ cục đá được, nó phải có nguyên thân.

Đúng lúc này, Bạch Hoắc Hương đi đến, quay mặt của ta sang, ánh mắt toát ra vẻ đau lòng, nhưng nàng vẫn mắng:

“Không nói câu nào đã đi ra ngoài, lại còn khiến mình bị thương thế này, sao ngươi lại…”

Nàng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, chỉ đẩy đầu ta một cái, giọng điệu hung ác hơn:

“Nhớ ăn không nhớ đánh.”

Dù nói vậy thì nàng vẫn kéo đầu ta lại như chăm sóc củ cải.

Ta có cảm giác mình giống hình nộm người ta dùng để luyện thái cực quyền trong võ quán.

Bạch Hoắc Hương thấy ta không tập trung thì tức giận hơn, bôi thuốc rất mạnh tay, ta xuýt xoa vì đau, tay nàng khựng lại, động tác nhẹ hơn, rồi nàng nói:

“Hang Vàng Bạc...Có vẻ không giống những nơi chúng ta từng đi, khoản tiền kia, nếu không…”

Ý của nàng cũng giống Trình Tinh Hà, nghĩ cách khác.

Nếu có thể nghĩ ra được thì tốt, nhưng chẳng phải là không có cách nào khác sao?

Lúc này lão Từ cũng loạng choạng đuổi theo, sau khi biết được chuyện gì đã xảy ra thì suýt quỳ xuống trước mặt bọn ta. Ông lão nói thứ đó lợi hại lắm, năm xưa thầy phong thủy nọ cũng chỉ có thể phong ấn thứ đó, không ngờ nó lại bị bọn ta tiêu diệt.

Bọn ta không phải là người giết nó.

Đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập vang lên sau lưng, ta quay đầu lại, thấy nhiều người đeo hành lý trên lưng chạy ra bên ngoài.

Trình Tinh Hà lập tức đứng dậy:

“Động đất hay gì mà những người này làm gì giữa đêm hôm khuya khoắt thế?”

Lão Từ xua tay:

“Đừng nói nữa, họ thấy tay của tiểu đệ tử cùng với mấy bộ xương trong phòng thì sợ mất mật, muốn đi ngay trong đêm, không dám đi tìm hang Vàng Bạc nữa.”

Bình Luận (0)
Comment