Người chạy nhanh nhất trong số đó là thanh niên chơi Hoa Quả Nổi Giận, rơi mất một chiếc giày cũng không biết.
Trình Tinh Hà tỏ ra khó chịu:
“Gì vậy, sao người kia không thèm cảm ơn lấy một câu vậy.”
Nói cảm ơn thì được cái gì, ngươi có thêm được lạng thịt nào đâu.
Ta quay đầu nhìn về phía nhà trọ, hầu hết các phòng đều đã tắt đèn, có lẽ người biết chuyện đều đi hết.
Lão Từ không dằn lòng được:
“Trước kia, ta không khuyên bảo những người đi tìm hang Vàng Bạc, bởi vì ta kiếm sống nhờ vào nó, nhưng các ngươi là người tốt, ta lắm mồm một câu, hang Vàng Bạc tồn tại thật đấy, nhưng có mệnh lấy tiền thì cũng phải có mệnh mà tiêu!”
Ta gật đầu, cảm ơn ý tốt của ông lão:
“Có phải trong hang Vàng Bạc vẫn còn sa quái không?”
Sa quái vừa mới rồi bị phong ấn mười năm, nhưng trong mười năm qua người đến hang Vàng Bạc không một ai trở lại, chứng tỏ không chỉ có một con sa quái.
Trình Tinh Hà rùng mình:
“Một con đã khó giải quyết, thế mà vẫn còn nữa ư?”
Lão Từ giật mình, rồi gật đầu nói:
“Thật ra...Không chỉ là sa quái, sa mạc Etuji không giống sa mạc bình thường, trong đó có nhiều thứ kỳ quái lắm, nó là sa mạc máu.”
Thì ra, trước đây nơi đây từng là điểm giao thông then chốt, năm xưa nhiều quốc gia nhỏ chinh chiến liên tục để giành giật chỗ này, máu người nhuộm đỏ cả sa mạc, oán khí vất vưởng trong biển cát, gió thổi không hết, quái vật sinh ra từ oán khí, càng ngày càng nhiều.
Huống chi còn có một truyền thuyết truyền lưu ở nơi này, truyền thuyết về Trụy Long Thành.
Trước đó ta đã rất để ý đến mấy chữ này, nghe lão Từ lại nhắc về nó, tức khắc trong lòng cảm thấy thấp thỏm.
Theo truyền thuyết, từng có một con rồng đến từ phía đông, rơi vào trong sa mạc Etuji, bị thần Karpat giết chết, nhiều yêu ma quỷ quái nhân cơ hội này tranh nhau ăn thịt con rồng đó, chúng được linh khí tẩm bổ, càng ngày càng mạnh hơn, người bình thường không phải là đối thủ của chúng.
Mà hang Vàng Bạc do phần hài cốt còn sót lại của rồng hóa thành.
Đến từ phía đông, ta sực nhận ra, lai lịch của Huyền Tố Xích cũng tương tự như thế mà?
Khi ấy con rồng rơi xuống mặt đất, đè nát cánh đồng lúa, đâm gãy một cái sừng, sau đó lại bay đi xa, mà nơi ấy nằm ở phía đông của sa mạc Etuji!
Lẽ nào...Là cùng một con rồng, nó vật lộn đấu tranh, nhưng vẫn không thoát khỏi kiếp nạn?
Rốt cuộc lúc đó nó gặp phải cái gì, đường đường là chúa tể của linh thú, sao lại xui xẻo như vậy?
Trình Tinh Hà và Bạch Hoắc Hương nhìn ta, trông hai người họ rất lo lắng, đặc biệt là Trình Tinh Hà, hắn biết ta sốt ruột muốn lấy được mật quyển cứu hắn, hắn gục đầu xuống, thở dài.
Bây giờ chỉ có thể tùy cơ ứng biến, hơn nữa ta cảm thấy hứng thú với con rồng trong truyền thuyết.
Lão Từ thầy bọn ta vẫn quyết ý đi thì hơi thất vọng, nói nếu đã vậy thì mọi người đi nghỉ sớm đi, ngày mai vẫn theo kế hoạch ban đầu.
Nói xong, một mình lão Từ đi về trước, một tay còn đặt lên cánh tay quấn vải.
Ta nhìn chằm chằm vào mảnh vải ấy, nghĩ thầm, có lẽ lão Từ cũng có bí mật của mình.
Lúc trở về phòng, ta nghe thấy âm thanh ù ù trong hành lang, mới đầu tưởng ai lại dùng máy rung chấn, sau khi lắng nghe cẩn thận thì mới hay là tiếng ngáy rung trời, phỏng chừng là tiếng ngáy người đàn ông luyện bàn tay trừ tà, đúng là ngáy to như sấm.
Trình Tinh Hà bĩu môi:
“Nếu ta trọ đối diện phòng hắn thì ta cũng phải chuyển đi.”
Khi đó, bọn ta còn chưa biết duyên phận giữa mình và hai người nọ sâu sắc không ngờ.
Mặt trời ở sa mạc mọc lên sớm, còn chưa mở mắt đã nghe thấy tiếng ồn ã bên ngoài, hình như có người đang mặc cả.
Ta nghĩ, hiếm thấy ai ăn sáng mà còn phải cò kè mặc cả, dân quê chân đất như ta còn chưa làm vậy.
Nhưng ta cảm thấy giọng nói đó rất quen tai, bèn ngồi dậy, vén rèm cửa lên nhìn xem. Quả nhiên, là nhóm hai người ngày hôm qua, cùng với lão Từ, ba người đang tranh luận gì đó.
Trình Tinh Hà đang ngủ say, bị ánh mặt trời chiếu vào mặt thì khó chịu, hắn chạy lại đá vào mông ta một cú, nói sâu dậy sớm bị chim ăn, bảo ta ngoan ngoãn ngủ thêm một lát.
Ta cầm lấy áo hoodie mặc vào:
“Ăn cái đầu ngươi, dậy muộn thì người dẫn đường bị người khác ăn mất rồi.”
Vào sân, hai người kia đang thương lượng với lão Từ:
“Bọn ta biết, ngươi là người dẫn đường tốt nhất ở địa phương, bọn ta chọn ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý thì vàng bạc châu báu trong hang động sẽ có phần của ngươi.”
CMN, hào phóng vậy sao? So ra, giá một nghìn năm của ta quá bủn xỉn.
Lão Từ sờ cánh tay quấn vải của mình theo thói quen, tỏ ra khó xử:
“Trùng lịch rồi, ta đã đồng ý với người khác trước rồi.”
Người đàn ông ngẩn ra, rồi hắn nói với giọng khinh khỉnh:
“Là thằng nhãi hôm qua à? Tài khí và mệnh khí của hắn đều có vấn đề, có vẻ như bị người nào động tay động chân, lần này không chỉ không thành công mà còn mất mạng ở đây, đi với hắn sẽ bị ảnh hưởng, ngươi cũng sẽ gặp xui xẻo theo.”
Ta giật mình, ta...Bị người ta động tay động chân?
Giấc mơ đó...Chẳng lẽ lại là thật?