Nốt Ruồi ra vẻ dửng dưng, vẫn đang gãi mông, hắn mặc quần vải mộc rộng thùng thình nên tiện vói tay vào gãi, cũng không biết cái gì mọc trên mông hắn nữa:
“Lắm điều. Tiền thì dễ bàn, hắn cho ngươi bao nhiêu tiền mặt, khi nào đi ra ngoài bọn ta cho ngươi gấp mười là được chứ gì.”
Gì vậy, mặc kệ các ngươi là ai, tự dưng nẫng tay trên như thế thì ai mà nhịn được, ta đang định xông lên nói rõ phải trái với họ, nhưng chưa kịp đi thì lão Từ đã nói:
“Ý tốt của hai vị, ta xin nhận, nhưng mà ta là một người dẫn đường, nghề của bọn ta, đầu tiên phải quen đường, gan dạ, thứ hai là phải giữ chữ tín, lão Từ ta đây lời nói gói vàng, các ngươi mời người khác đi, nếu thật sự không được thì chờ ta đi xong chuyến này đã?”
Hai người đó nhìn nhau rồi lắc đầu, người đàn ông nói:
“Mười năm rồi, bọn ta chờ đợi thời gian này đã lâu, sớm một ngày không được, muộn một ngày cũng không được.”
Cái gì, khoảng thời gian mấy ngày tới rất đặc biệt à?
Họ thấy ta, người đàn ông đang định hỏi ta thì Nốt Ruồi liếc ta một cái rồi giữ hắn lại:
“Tiểu tử này trông như con gà ấy, không phải người phàm, vô ích thôi.”
Người đàn ông rất nghe lời Nốt Ruồi, thấy người nọ nói thế thì buông tay ra, ánh mắt hắn nhìn ta trở nên u ám, giống như đang nhìn vật trở ngại trên đường đi của mình.
Nhớ tới năng lực ta tận mắt thấy ngày hôm qua, ta lạnh sống lưng.
Đối địch với loại người này chỉ e không phải việc tốt.
Ta suy nghĩ, thêm bạn là thêm sự giúp đỡ, thế là ta hỏi họ, nếu bằng lòng thì có thể kết bạn đồng hành với bọn ta. Chỉ riêng kim ngân khí ta thấy ngày hôm qua là đủ biết vàng bạc trong hang động có giá trị đến mức nào, chắc chắn đủ chia cho mọi người, hợp tác với những người lợi hại như thế thì không có gì là không tốt.
Nhưng không ngờ họ lại lắc đầu, nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng, ý của họ là muốn độc chiếm, không thích chia sẻ với người khác.
Vậy thì không thương lượng gì hết. Nhưng mà ở đó có vô số vàng bạc châu báu, có cần tham lam như vậy không?
Lão Từ sợ bọn ta xảy ra tranh chấp, bèn lôi ta vào trong ăn súp thịt cừu. Vào trong nhà, Nốt Ruồi nói với giọng biếng nhác:
“Xem ra họ vẫn còn chưa biết rốt cuộc có cái gì trong hang động Vàng Bạc, không sao, họ chết rồi thì tất cả vẫn thuộc về chúng ta.”
Người đàn ông gật đầu, không ư hử gì, xem ra hắn cũng không coi bọn ta ra gì.
Cái gì là cái gì cơ? Không phải là vàng bạc sao? Chẳng lẽ còn có thứ gì khác?
Hiện tại cô nàng chủ tiệm gần như khôi phục hoàn toàn, nàng bưng súp thịt cừu trắng sữa lên cho bọn ta, còn đưa bánh nướng vừng, tuy nàng không nói rõ nhưng ta nhận ra thái độ của nàng dành cho lão Từ thân thiện hơn trước, bát súp thịt cừu của lão Từ đầy ú ụ, như sợ ông cụ ăn không đủ no.
Lão Từ được quan tâm thì vừa mừng vừa sợ, ông lão nhìn bát súp mà cười hềnh hệch, lộ cả hàm răng xanh.
Ách Ba Lan chống cằm, lén lút nhìn chằm chằm vào cô nàng chủ tiệm, trông có vẻ bồn chồn, còn Trình Tinh Hà chốc chốc lại liếc sang người đàn ông vạm vỡ và Nốt Ruồi như đang đề phòng họ.
Cảm giác chưa vào trong sa mạc mà đã mai phục bốn phương tám hướng rồi.
Ăn sáng xong, bọn ta ra phố mua dụng cụ để dùng khi vào sa mạc, trong chợ có đầy đủ mọi thứ, hàng hóa tạp nham đủ chủng loại, lão Từ dày dặn kinh nghiệm, chỉ cần mua như ông lão là được, đỡ phải nghĩ nhiều, ta mua một túi cá khô lớn, đang chọn lựa thì Trình Tinh Hà bỗng huých vai ta, ý bảo ta nhìn đằng sau.
Ta quay đầu lại, ngay sau đó cau mày.
Là người đàn ông cường tráng cùng một nốt ruồi đen.
Hai người họ đứng cách chúng ta không xa nhưng vẫn có thể nhìn ra hành lý mà họ chuẩn bị giống hệt với chúng ta, rõ ràng là họ đi theo chúng ta, lão Từ bán cho chúng ta thứ gì thì họ mua y chang như vậy.
Trình Tinh Hà nói nhỏ:
"Đây rõ ràng là muốn giành đường mà."
Chúng ta cũng không thể tàng hình, vả lại, họ muốn đi đâu là quyền tự do của họ, không cần phải tranh giành với họ, nhắm mắt cho qua đi.
Khi quay lại, ta vô tình đá phải một chiếc thùng gỗ, chất lỏng bên trong sủi bọt khiến chúng ta sợ chết khiếp.
Hóa ra đó là một cái thùng đựng nước tiểu.
Mùi nồng nặc đến mức Trình Tinh Hà suýt nữa ngạt thở, hắn ôm cổ giữ cho không nôn ra:
"Nhà này sao lại lười như vậy, đến thùng nước tiểu cũng không đổ?"
Bạch Hoắc Hương lấy tay xua mùi thối đi:
"Ngươi thì biết gì chứ, họ đang nấu thuốc Nhân Trung Bạch...thứ này những lúc quan trọng có thể cứu người."
Hóa ra đây là một phong tục địa phương...người ta nói rằng khi ở sa mạc thường thiếu nước và thức ăn, những lúc đói khát không chịu được nữa thì sẽ bôi một ít Nhân Trung Bạch lên miệng và mũi, mùi vị nồng nặc sẽ át đi cảm giác muốn ăn và vơi đi nỗi thống khổ, nếu ăn chúng vào những lúc cận kề cái chết cũng có thể giữ được tính mạng.