Trình Tinh Hà nhìn chằm chằm vào màu trắng trên mép thùng nước tiểu rồi vẫy tay liên tục:
"Hãy hữa với ta, nếu ta thật sự xảy ra chuyện gì thì đừng cho ta ăn thứ này."
Đằng sau cái thùng nước tiểu này hóa ra là một chiếc quan tài sơn màu đỏ.
Nhìn thoáng qua, ta còn tưởng nó để rao bán, nhưng rõ ràng có một luồng khí chết chóc đang lơ lửng bên trên...trong quan tài này có người chết!
Trình Tinh Hà cũng đã nhìn ra, hắn bất giác buông cái tay đang bịt mũi xuống:
"Chuyện gì thế này? Người đã chết rồi sao không chôn mà lại để ở đây?"
Hắn nhìn chằm chằm một góc vắng vẻ, quả nhiên đã nhìn thấy chủ nhân của nó, lẩm bẩm nói:
"Chúng có la bàn cùng chuông phong thủy, là người trong ngành với chúng ta."
Nghe chúng ta nói chuyện, chủ tiệm thò đầu ra, vội bảo chúng ta đừng sợ, sở dĩ hắn làm vậy là vì chủ nhân của quan tài đã dặn dò như thế.
Hóa ra chủ nhân của chiếc quan tài trước đây cũng từng đến đây tìm động Kim Ngân, nhưng khi đến đây thì lại không thích nghi được nên mới đổ bệnh, hắn nói:
“Ta muốn sơn son thếp vàng”.
Và rồi hắn chết đi.
Lúc bấy giờ, nhiều người không hiểu sáu chữ này có nghĩa là gì, một người thông minh nói rằng đây chẳng phải đang muốn một cái quan tài sao?
Tình cờ tiệm thợ mộc này có một cái quan tài sơn son thếp vàng phù hợp với yêu cầu, nhưng ông chủ tiệm mộc lại không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, hắn nói rằng hôm qua hắn đã nằm mơ, trong mơ thấy một người ngồi trên quan tài nói với hắn rằng tuyệt đối không được mai táng, hắn phải đợi người có nhân duyên với hắn đến mang hắn đi.
Ông chủ tiệm tỉnh dậy, thấy trong quan tài hiện ra một số tiền, lúc này mới biết là người trong mộng đã đưa tiền để giữ quan tài lại, ngay trong hôm đó thi thể của người đó đã được đưa đến.
Người thường nếu nghe thấy điều này thì chắc chắn đã vô cùng sợ hãi, nhưng nhà chủ tiệm đã nhiều đời làm nghề này nên cũng không lấy làm lạ, vì người chết thường đến trước để chọn quan tài...thỉnh thoảng vào ban đêm còn nghe thấy tiếng động phát ra từ quan tài, ngày hôm sau quả nhiên quan tài đó được mang đi...đây là linh hồn người chết đến chọn quan tài cho mình!
Tiền nhận thì nhận nhưng từ đời này qua đời nọ vẫn không thấy ai đến nhận quan tài, họ cũng không dám đụng vào nên chỉ có thể để lại đây.
Ta đã từng làm việc trong một cửa hàng quan tài nên cũng biết được sự tình...đây gọi là đình thố.
Người xưa quả thật có một tục lệ như vậy, nếu người chết ở nơi đất khách quê người thì tuyệt đối phải chờ người đến nhận đem về nhà chứ không được đem chôn cất...Người xưa rất chú trọng việc chôn cất yên nghỉ, không được tự ý di chuyển, cũng rất coi trọng việc lá rụng về cội, vì vậy trước đây có một số người chết ở nơi đất khách quê người, việc đình thổ có thể kéo dài đến tận hàng chục hoặc hàng trăm năm, thường được để ở các miếu đường hoặc nghĩa trang, một số để luôn ở tiệm quan tài nhưng số lượng không nhiều.
Ngẫm lại, người này dù sao cũng là người trong ngành với chúng ta, vì vậy ta đem thùng nước tiểu đi, người chết vẫn là quan trọng nhất, uế vật có thể gây hại cho người chết nên tuyệt đối không được đặt Nhân Trung Bạch ở đây.
Ông chủ tiệm vội cảm ơn chúng ta, nói rằng bản thân đã không suy nghĩ thấu đáo.
Hôm nay thời tiết khá đẹp, lạc đà và hành lý của họ đều đã sẵn sàng...mặc dù một số người vẫn sẵn sàng lái xe vào sa mạc, nhưng lạc đà rất thông minh, đi xe có thể bị kẹt trong cát lún, còn lạc đà thì có thể tránh nguy hiểm dựa vào bản năng của nó, hơn nữa lại rất đáng tin cậy, cho dù có bão cát, chúng cũng sẽ dũng cảm kéo người ra khỏi sa mạc.
Hai người đàn ông cường tráng cũng đang thong thả theo chân chúng ta.
Miệng thì nói rằng không muốn đi cùng với chúng ta nhưng thật ra vẫn đang đi theo chúng ta, quả nhiên hành động vẫn thành thật hơn lời nói.
Bầu trời trong sa mạc rất khác với bầu trời ở thị trấn huyện, nó tráng lệ và hoang vắng, trải dài đến vô tận, những người chưa từng đến sa mạc sẽ không bao giờ chiêm ngưỡng được cảnh tượng này.
Ban đầu chúng ta có mang theo bản đồ Để Hồng Nhãn đưa cho, nhưng bây giờ đã có lão Từ nên không cần dùng đến nó nữa...lão Từ còn đáng tin cậy hơn lạc đà lão làng.
Ta bắt đầu trò chuyện với lão Từ...nếu không phải là người bản địa, tại sao lại sống ở đây lâu như vậy?
Lão Từ ngẩn người, miễn cưỡng đáp:
"Ta muốn tìm một thứ."
Trình Tinh Hà cắt ngang:
"Kho báu trong động Kim Ngân?"
Cũng phải, hắn là người dẫn đường, đương nhiên sẽ thấy không cam tâm khi không thể thấy tận mắt, sờ tận tay thứ gì đó.
Không ngờ lão Từ lại lắc đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc:
"Một thứ còn quan trọng hơn bảo vật."
Đôi mắt phong trần của hắn bỗng chốc trở nên rất kiên định khiến ta nhớ đến huynh đệ Hắc Bạch Vô Thường.