Nhưng lúc này, lão Từ lại nhìn bầu trời với vẻ khó tin:
"Kỳ lạ..."
Ta và Trình Tinh Hà nhìn theo hướng mắt của hắn thì nhìn thấy dải cầu vồng hiện lên rực rỡ giữa bầu trời.
Nó không phải là cầu vồng sau cơn mưa, chúng ta cũng không biết miêu tả nó thế nào. Dường như nó giống như những quả cầu ánh sáng khúc xạ trong phòng karaoke.
"Đây là gì?"
Lão Từ suy nghĩ một lúc lâu:
"Đây gọi là cầu vồng ảo...theo lý nó sẽ không xuất hiện vào mùa này, hôm nay quả thật rất khác thường."
Hóa ra ở sa mạc cũng phân ra mùa khô và mùa mưa, cầu vồng ảo là thứ chỉ xuất hiện ở mùa mưa, nhưng bây giờ lại đang là mùa khô.
Lão Từ lắc đầu rồi tiếp tục đi vào bên trong, ta bắt đầu nghĩ ngợi, bất thường thế này chắc chắn có yêu ma.
Càng đi về phía trước, kim ngân khí càng nồng nặc, ta thấy rất đẹp, cả hình trình diễn ra thuận lợi, càng lúc càng đến gần.
Nhưng vào lúc này, Lão Từ đột nhiên dừng con lạc đà lại, lớn tiếng bảo chúng ta dừng bước.
Có chuyện gì vậy?
Ta thấy con lạc đà phía dưới lão Từ đang do dự không chịu tiến về phía sa mạc phía trước giống như không muốn bước qua.
Ta hỏi đó có phải là cát lún không?
Lão Từ lắc đầu nói rằng đây là con đường duy nhất để đến động Kim Ngân, hắn đã đi qua đây rất nhiều lần, không thể có cát lún được, hắn cũng không biết có chuyện gì với con lạc đà nhưng quả thật có gì đó kỳ lạ...sa mạc này thường xuất hiện loài bò sát có tên là Kule, con này rang muối ăn rất ngon, nhưng lúc này lại không thấy có con nào.
Trình Tinh Hà cau mày:
"Bò sát cũng có thể ăn sao?"
Động vật biến mất quả thật không phải là một điềm báo tốt...nơi này có khả năng gặp nguy hiểm.
Thấy chúng ta dừng lại, hai người đàn ông cường tráng cũng dừng lại với vẻ cảnh giác.
Sau khi Lão Từ xuống lạc đà, hắn cầm một nhánh cây cẩn thận chọc về phía trước, nhưng vào lúc này, ta đột nhiên phát hiện màu sắc của mặt trời phản chiếu trên đống cát đã thay đổi...dường như nó đang di chuyển với tốc độ cực kỳ chậm.
Lòng ta thắt lại, lập tức hét lớn:
"Lão Từ, quay lại!"
Lão Từ quay đầu lại, có chút khó hiểu, nhưng vào lúc này, một chân của hắn lún vào trong cát, giống như rơi vào đầm lầy rút ra không được!
Vẻ mặt lão Từ biến sắc, ta nhảy xuống khỏi con lạc đà rồi chạy tới, nhưng ta cách chỗ hắn khá xa, Ách Ba Lan vốn dĩ còn đang thẫn thờ ngắm nhìn cảnh vật thì liền nhảy xuống kéo chặt lấy eo lão Từ khi nghe thấy tiếng của ta.
Lão Từ liều mạng vật vã, vẻ mặt biến sắc:
"Mau...mau..."
Sức của Ách Ba Lan còn mạnh hơn cả trâu, vừa “hây” một tiếng đã kéo lão Từ lên và ném về phía sau như củ cà rốt.
Lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi Ách Ba Lan nhìn ta với ánh mắt chờ đợi tán thưởng thì nụ cười bất giác tắt lịm.
Cơ thể mảnh khảnh của hắn ngay lập tức trở nên ngắn hơn và lún xuống!
Ta thót tim vội nhảy tới nắm chặt lấy tay Ách Ba Lan và cố gắng kéo ra, nhưng ta có thể cảm nhận được tốc độ lún xuống của Ách Ba Lan nhanh hơn ta rất nhiều, thậm chí ngay cả ta cũng bị kéo lún xuống.
Trình Tinh Hà lập tức chạy tới:
"Thất tinh!"
“Đừng qua đây!”
Ta hét lớn:
“Nếu không ngươi cũng gặp xui xẻo theo đấy...ngăn Bạch Hoắc Hương lại.”
Trình Tinh Hà quay đầu lại, lập tức ngăn cản Bạch Hoắc Hương:
"Bà cô của ta, ngươi đừng gây thêm rắc rối nữa! Lão Từ, không phải ngươi nói ở đây sẽ không có cát lún sao? Chuyện gì đây?"
Cả người lão Từ run lên:
"Không thể nào...Không thể nào là cát lún..."
Cả người ta nhanh chóng bị cát nhấn chìm, thầm nghĩ không lẽ vận may của ta thật sự bị hai người thần bí kia lấy đi rồi sao? Ách Ba Lan cũng bật khóc:
"Ca ca, ngươi mau đi đi, ta không muốn liên lụy đến ngươi..."
Bây giờ còn nói đến chuyện liên lụy gì chứ, ngươi là huynh đệ của ta, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chết.
Cát ập vào miệng, sau đó là mũi...
Nhưng lúc này ta nhìn ra cát này có gì đó không đúng...nó thấp thoáng có mang theo tà khí màu xanh đen.
Lẽ nào...
Ta lấy một tay nắm chặt Ách Ba Lan, tay kia rút thất tinh long tuyền ra và cắm về phía Ách Ba Lan.
Tà khí từ thất tinh long tuyền bùng nổ, cát bay lên, tốc độ lún xuống của Ách Ba Lan bỗng chốc dừng lại, ta nắm bắt cơ hội này dốc toàn lực kéo Ách Ba Lan ra ngoài.
Trình Tinh Hà và lão Từ ngay lập tức chạy tới để kéo chúng ta, vào khoảnh khắc Ách Ba Lan bị kéo văng ra như một củ cà rốt, tất cả chúng ta đều nhìn thấy một bàn tay trắng bệch không chút máu từ trong cát chui ra, ngón tay dài một cách dị thường vẫn đang nắm chặt lấy cẳng chân mảnh khảnh của Ách Ba Lan.
Đầu óc ta bỗng trở nên trống rỗng, cũng không kịp hét lên, sao dưới cát lại có tay, là tay của ai?