Cũng may ta phản ứng nhanh nhẹn, tay lấy kiếm và chém thất tinh long tuyền vào bàn tay đó, bàn tay đó ngay lập tức đứt ra nhưng vẫn nắm chặt lấy cẳng chân Ách ba Lan, nhưng cổ tay lại đau đớn, bỗng co rụt lại và lui về trong cát.
Vết thương không có máu.
Mấy người chúng ta không khỏi sửng sốt, Trình Tinh Hà nhìn ta:
"Đó là..."
Tim ta đập thình thịch, ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai, ta cũng đang muốn biết đấy, chưa kịp mở miệng thì lão Từ đã hét lớn:
"Chạy, chạy mau!"
"Soàn soạt..."
Bỗng nhiên từ trong đống cát nhô lên vô số cánh tay màu trắng và lao đến tóm lấy chúng ta.
…
Ta dựng hết tóc gáy, cả đám người lăn lộn chạy về phía sau, những cánh tay trắng nõn kia cũng nhanh chóng đuổi theo bắt lấy chúng ta.
Là một bãi cát vàng, vừa giẫm chân lên đã lún xuống ngang mu bàn chân, không thể đứng vững, chạy được ba bước đã trượt dài.
Đây lại là lần đầu tiên đến sa mạc nên chúng ta hoàn toàn không thể chạy nhanh, lão Từ hứng mũi chịu sào liều mạng chạy về phía trước, Trình Tinh Hà và Bạch Hoắc Hương theo sát phía sau, vừa rồi Ách Ba Lan bị cái tay của người chết tóm lấy chưa kịp lấy xuống nên bây giờ chỉ có thể chạy cà nhắc, hắn chạy hơi lùi về phía sau, ta quay người định cõng hắn nhưng vào lúc này, cái tay trắng nõn kia lại tóm lấy chân của hắn.
Ta vội lấy chân đá hắn ra và chặn phía sau lưng hắn, giương thất tinh long tuyền lên và chém vào bàn tay trắng nõn đó.
Bàn tay trắng nõn kia rơi xuống soàn soạt giống như một cánh đồng lúa mì thu hoạch vào mùa thu, chỉ còn lại những gốc rạ trần trụi, Trình Tinh Hà phấn khích nói:
"Thất Tinh, dùng sức chém hắn đi!"
Dù cổ tay đau đớn và nhất thời rụt lại nhưng sau đó lại có nhiều bàn tay khác xuất hiện hơn như nấm mọc sau mưa, những ngón tay thon dài đó lại chui ra từ đống cát tiến tới tóm lấy chúng ta.
Nhiều vậy sao……
Ta bỗng thấy rùng mình...nếu tiếp tục chặt đứt như vây thì e là máy cắt vô tình cũng không thể chặt hết!
Lúc này, phía trước chúng ta truyền đến tiếng cười lớn, là người đàn ông cường tráng và người có nốt ruồi đen, họ đang ung dung xem trò đùa của chúng ta, ngọn gió từ xa truyền đến âm thanh của họ:
"Ngươi xem bộ dạng của họ đã nhếch nhác thế kia mà vẫn muốn tìm động Kim Ngân."
Gã có nốt ruồi đen nói với giọng dở khóc dở cười:
“Ta đã nói ngươi đừng vội rồi mà, để cho họ đi trước dò đường cũng hay, lại còn giúp chúng ta giải sầu...đáng tiếc, chỉ có thể giải sầu được từng ấy thôi thì đã sắp đi đời rồi.
Trình Tinh Hà vừa chạy vừa mắng:
"CMN, hai tên khốn kiếp này, đi theo dựa hơi được chúng ta dẫn đường ấy thế mà vào lúc quan trọng, không những thấy chết không cứu, đã thế còn lấy chúng ta ra làm trò đùa, ai có thể chịu nổi."
Ta khuyên người cũng đừng nhẫn nhịn mà hãy lo cho bản thân mình trước đã.
Trình Tinh Hà cũng nhận ra những bàn tay không ngừng chui ra đó không có dấu hiệu giảm đi, tức giận hét lên:
"Xui xẻo rồi, xem ra lần này chúng ta phải kết thúc ở đây rồi..."
Thay vì phí sức nói chuyện, sao ngươi không để dành sức cho đôi chân của mình và lo cho những con lạc đà...bầy lạc đà đang ở phía sau, nếu chúng cũng bị lún xuống thì khi chúng ta chạy thoát ra ngoài cũng không còn sức để sống sót ra khỏi sa mạc.
Nhưng lúc này, ta chợt nhận ra màu sắc của cồn cát này có chút thay đổi, nó dần chuyển sang màu đỏ, còn ở chỗ bầy lạc đà thì màu cát lại khác ở đây, chúng có màu trắng.
Thảo nào đám lạc đà không chịu bước qua!
Ta bống hiểu ra, lập tức hét lên với Lão Từ và Trình Tinh Hà ở phía trước:
"Mau chạy về phía bãi cát bầy lạc đà đang đứng, bên đó an toàn hơn!"
Lão Từ cũng đã hiểu ra, dù bãi cát trắng gần ngay trước mắt nhưng dưới sự truy đuổi của những bàn tay người chết, nó bỗng trở nên xa tận chân trời, nếu không sải bước thật dài thì rất có thể sẽ bị tóm lấy.
Một khi bị tóm lấy, nó sẽ giống như rơi vào cát lún và không bao giờ thoát ra được nữa.
Ta phải câu thêm giờ cho họ.
Vì vậy ta đứng chắn phía sau, dùng hết sức chém thất tinh long tuyền xuống bãi cát vàng, tà khí của bãi cát bị thất tinh long tuyền chặt đứt bay lên không trung, những bàn tay kia đột nhiên lộ ra dưới ánh nắng mặt trời nhưng lại nhanh chóng rụt vào trong.
Ta tinh mắt nên đã nhìn ra, những bàn tay người chết đó dường như trông thô ráp hơn so với những bàn tay vừa thò ra lúc nãy.
Bàn tay còn bám trên cẳng chân của Ách Ba Lan giờ đã teo thành một cục màu đen khô cằn giống như mới bị lửa thiêu rụi.
Một tia sáng lóe lên, ta lập tức hiểu ra...những bàn tay trắng nõn này dù có thể tạm thời nhô lên khỏi cát nhưng thời gian nhô lên không thể quá lâu!
Chúng cũng không thích ánh sáng, vì vậy nên nới dựa vào tốc độ của mình túm lấy người khác kéo xuống, giống như người sống thò tay vào chảo rán, một khi phần tiếp xúc càng lớn và càng lâu thì chúng sẽ không thể chịu nỗi sự thiêu đốt của ánh nắng mặt trời.