Một khi biết được điểm yếu của kẻ địch thì có thể dễ dàng xử lý.
Ta lập tức nâng thất tinh long tuyền lên và vận hết hành khí của lão Hải chém xuống bãi cát vàng.
Cát vàng bị thổi tung lên, trong nháy mắt biến thành một thác cát, những bàn tay trắng kia không kịp đề phòng lại tiếp tục lộ ra, vừa thấy ta đã thấy rợn người...phía dưới đống cát vàng rễ cây chằng chịt được quấn lấy bởi những cánh tay trắng nõn.
Sau khi những cánh tay trắng nõn đó hoàn toàn phơi bày dưới ánh mặt trời, quả nhiên chúng nhanh chóng co rụt lại như những con cua ký sinh khi thủy triều xuống.
Nhân cơ hội này, lão Từ là người chạy về bãi cát trắng gần đó trước tiên, hắn dùng sức hét lớn:
"Chạy mau, chạy mau!"
Bạch Hoắc Hương và Trình Tinh Hà cũng đã chạy về bên đó, Trình Tinh Hà hét lớn:
"Thất Tinh, ngươi đang lề mề cái quái gì nữa vậy, đừng ở đó nghịch cát nữa, nhanh lên!"
Nghịch cát cái đầu ngươi, ta cũng đang khẩn trương đây này.
Nhưng lần này vì dùng quá nhiều sức nên ta có chút chóng mặt, nhất thời chưa kịp phục hồi lại, chân ta không còn sức nữa, động tác cũng trở nên chậm hơn, những bàn tay trắng nõn đó lại nhanh chóng nhô ra khỏi cát. Ta quay người chạy thật nhanh, nhưng vào lúc này, ta chỉ cảm thấy toàn thân như kiệt sức, đôi chân vừa mềm nhũn vừa nặng nề giống như đã bị dán chặt xuống đống cát, hoàn toàn không thể nhấc lên.
Mắt cá chân của ta đau nhói, chết tiệt, ta đã bị trúng chiêu và bị tóm lấy rồi.
Bây giờ đã không còn cơ hội để thoát ra.
Ta bỗng nhớ lại những lời mình nghe được trong mơ, tim càng thắt lại...không lẽ vận may của ta thật sự đã bị người nào đó lấy đi rồi sao?
Nhưng vào lúc này, cổ ta bị siết chặt, bỗng có một lực vô cùng mạnh kéo ta lên, cảm giác này giống như cảm giác khi đang ở trên tàu cướp biển, mọi thứ trước mắt mờ ảo, ta phát hiện bản thân đã bị ném xuống đất...trước mắt toàn là cát trắng.
Đã an toàn.
Ta nhìn lên thì thấy Ách Ba Lan đang thở hổn hển, hắn muốn hỏi ta có sao không nhưng lại quá kiệt sức nên không thể cất lời.
Ta nằm trên mặt đất, đôi mắt phản chiếu bầu trời trong xanh, phải mất một lúc lâu ta mới lấy lại hơi thở.
Bạch Hoắc Hương chạy đến và tiêm cho chúng ta, lúc này ta mới cảm thấy hơi thở của mình như được điều khiển bởi một thứ gì đó, mạch máu của ta lúc này mới trở nên thông suốt.
Trình Tinh Hà lẩm bẩm:
"Mặc kệ chuyện gì, chỉ là một kim tiêm thôi mà, sau này gọi ngươi là Bạch bảo mẫu."
Bạch Hoắc Hương lườm hắn:
"Miệng của ngươi ngứa đòn đúng không?”
Trình Tinh Hà nhanh chóng xua tay, nhìn về phía cồn cát đó và cau mày.
Ta cũng nhìn theo hướng mắt của hắn, tim bỗng thắt lại.
Bây giờ, cồn cát đó trông yên bình và tĩnh lặng, hoàn toàn không thể thấy bất cứ điều gì bất thường giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Khoảng cách giữa sống và chết mơ hồ như một giấc mơ.
Ách Ba Lan nhìn xuống mắt cá chân của mình, bàn tay trắng bệch, không, bàn tay cháy khét vẫn còn đang dính chặt ở mắt cá chân, dường như đã ấn rất chặt, nhưng sức của Ách Ba Lan rất mạnh, hắn bẻ cái tay xuống như bẻ càng cua.
Dưới sự thiêu đốt của ánh mặt trời, bàn tay đã biến thành tro, sau đó thì bị gió thổi hòa vào đống cát sa mạc giống như tan vào hư không, không còn lại gì.
Ách Ba Lan ngước nhìn ta:
"Ca...đó là gì vậy?"
Lão Từ nhìn chằm chằm cồn cát, vẻ mặt khó đoán:
"Mẹ kiếp...thật xui xẻo, không ngờ lại gặp phải thứ này."
Lão Từ làm hướng dẫn viên trong sa mạc nên đương nhiên biết truyền thuyết của thứ này.
Những bàn tay đó gọi là quỷ cát trành.
Khi đi trên sa mạc, con người ắt có khả năng bị rơi vào cát lún và không thể thoát ra được, nhưng cũng có lúc không phải do cát lún mà lo do quỷ cát trành gây ra.
Quỷ cát trành thật ra cũng giống như ma nước, một khi đã túm được chân của người hoặc động vật thì sẽ không buông ra, sức mạnh của chúng vô cùng lớn, ngay cả một người mạnh như Ách Ba Lan cũng thấy đuối sức chứ đừng nói đến người bình thường, khi đã bị chúng tóm lấy thì khó bảo toàn được tính mạng.
Truyền thuyết kể rằng loại quỷ cát trành này được hình thành bởi sự oán hận của những người đã chết trong cát lún năm xưa...họ chết ở một nơi vắng vẻ và mãi mãi không thể thoát ra, một khi phát hiện sinh khí của người sống, chúng sẽ liều mạng túm lấy người đó xuống để thế mạng cho mình.
Lão Từ vừa nói vừa rít một điếu thuốc, lẩm bẩm nói:
"Thảo nào hôm nay loài bò sát Kule không xuất hiện, thế nhưng cũng thật kỳ lạ...trước nay chỉ từng nghe nói quỷ cát trành rất nhỏ và hành động một mình chứ chưa bao giờ nghe nói chúng chuyên ra tay với những hành khách đến sa mạc, ở một chỗ mà đã có nhiều như vậy, huống hồ là… ”
Huống hồ suốt mười năm nay lão Từ đã quen thuộc con đường này, mỗi ngày đều không xảy ra chuyện gì, tại sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện nhiều quỷ cát trành như vậy?