Trong này có gì đó không đúng.
Trình Tinh Hà hừ một tiếng:
"Sớm không đến muộn không đến, cứ phải đến vào lúc này, không phải vì ngưỡng mộ nhan sắc tuấn tú của một ngôi sao như ta đây nên mới xuất hiện đấy chứ?"
Bạch Hoắc Hương bĩu môi:
"Ngươi tưởng rằng họ đều là Phùng Quế Phân sao?"
Ta nhớ lại ở đây không thể có cầu vồng ảo xuất hiện, liền cau mày.
Dường như mấy ngày nay bãi sa mạc này đã có thay đổi gì đó...tên đàn ông cường tráng và tên có nốt ruồi đen nói rằng họ đã chờ đợi mười năm, không lẽ là vì sự thay đổi này?
Lão Từ nắm lấy ta và nói:
"Đại sư, ta biết ngươi pháp thuật cao cường, lại còn rất dũng cảm, nhưng kể từ lúc các ngươi bước vào đồ ngạch tập thì lại hết chuyện này đến chuyện khác xảy đến, tất cả đều là điềm báo không lành, không may mắn! Đại sư ngươi hãy nghe ta, bây giờ quay trở về còn kịp."
Ta cũng muốn rút lui, nhưng vì mật quyển, ta không thể làm vậy.
Ta nói rằng chúng ta không thể đánh trống bỏ dùi, chúng ta bắt buộc phải tiếp tục, tuy nhiên nếu gặp phải nguy hiểm, ngươi hãy như mọi khi, cần chạy thoát thân thì cứ chạy, đừng để bọn ta làm liên lụy là được...ta không đòi hỏi thứ gì khác, chỉ là đến lúc đó, nếu có thể xin ngươi hãy mang theo Bạch Hoắc Hương và Ách Ba Lan.
Mười năm qua, lần nào lão Từ cũng bình an trở về, hắn nhất định có lối thoát thân của riêng mình.
Nghe ta nói vậy, biểu cảm của hắn có chút rối bời, chỉ có thể gật đầu.
Lúc này, gió lại truyền đến một tràng cười.
Ta ngoảnh lại thì thấy gã đàn ông với nốt ruồi đen đang vừa cười vừa gãi mông...dường như thấy rất vui khi chúng ta vẫn chưa chết, chúng ta chỉ có thể tiếp tục đi trước hứng mũi chịu sào cho họ, bọn chúng cũng có thể tiếp tục xem trò cười của chúng ta.
Nhưng biểu cảm của người đàn ông cường tráng có gì đó không đúng.
Sắc mặt hắn đột nhiên tối sầm lại, hắn nhìn ta giống như phát hiện trên người ta có thứ gì đó...ánh mắt đó thật khiến người ta khó chịu.
Mức độ nguy hiểm của hai tên này không bằng đám quỷ cát trành kia.
Dù sao cũng không thể đánh lại họ, chỉ đành để mắt đến họ nhiều hơn.
Vừa nãy lão Từ nói rằng đây là con đường duy nhất để đi đến động Kim Ngân, nhưng bây giờ vì đám quỷ cát trành nên xem ra không thể băng qua cồn cát này, ta hỏi hắn còn có con đường nào khác không?
Lão Từ do dự một lúc, sau đó nói rằng dù còn có con đường khác nhưng nó lại có tiếng tăm không tốt.
Người có tiếng tăm không tốt thì còn có thể hiểu được, nhưng con đường cũng có tiếng xấu nghĩa là gì? Con đường này có nuôi tình nhân hay tiểu tam gì sao?
Lão Từ vội xua tay, nói rằng con đường này có tiếng xấu là vì nó là con đường ăn thịt người.
Chúng ta không khỏi ngạc nhiên...sói hổ ăn thịt người thì có thể tin, nhưng ngay cả con đường cũng ăn thịt người sao? Con đường này thành tinh rồi hả?
Hóa ra đó là một con đường cổ, không thể xác định được niên đại, lúc đầu đoàn thương nhân dùng con đường này để vận chuyển hàng hóa, dần dà, những người đi qua con đường này bắt đầu phát hiện ra có một chuyện kỳ lạ...chỉ cần người đi qua con đường này là thương nhân thì chắc chắn sẽ mất tích.
Số lượng người mất tích cũng không cố định, có lúc là hai người, có lúc thì ba đến năm người, nói chung lúc nào cũng có người mất tích.
Lúc đầu các thương nhân cũng không mấy để tâm, ngươi nói xem thời đó hỗn loạn như vậy, mọi người đều vất vả kiếm miếng ăn qua ngày, thấy tình thế không ổn chạy thoát cũng là chuyện thường tình.
Sau một thời gian khi mọi người bắt đầu bàn về chuyện này, ai nấy đều cảm thấy có gì đó không đúng, vì những người “bỏ trốn” đó không còn xuất hiện trên cõi đời này nữa.
Những thương nhân bàn tán xôn xao, có người nói rằng có phải con đường này có yêu quái rồi không?
Một thương nhân giàu có đã tìm một thầy phong thủy đến để trấn giữ, thầy phong thủy đó hứa hẹn, đảm bảo rất hùng hồn, nói rằng chuyện này dễ như trở bàn tay, ta sẽ theo sau yểm hộ các ngươi để xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Lúc đầu, mọi thứ đều ổn, nhưng khi đến ngã tư đường, khi đoàn thương nhân chuẩn bị cảm ơn thầy phong thủy thì phát hiện vị thầy phong thủy đó đã không thấy đâu...đôi ủng đen của hắn vẫn treo ở bàn đạp yên ngựa, nhưng chỉ có người là không thấy đâu.
Chuyện về con đường này dần được truyền ra xa, nếu không phải vì bất đắc dĩ các thương nhân sẽ không đi con đường này, đây đã là chuyện của nhiều năm về trước.
Nói đến đây, lão Từ lo lắng nhìn ta.
Lúc này, người đàn ông với nốt ruồi màu đen đang đứng phía sau không đợi được nữa, hắn uể oải nói:
"Rốt cuộc các ngươi có đi nữa hay không vậy? Nếu sợ thì hãy về nhà mà bú sữa mẹ, để tên dẫn đường lại, đừng ở đó chắn đường người khác.”
Gã đàn ông cường tráng không nói gì, hắn chỉ chăm chăm nhìn ta.