Trình Tinh Hà rất tức giận, nhưng ta thì lại hoàn toàn không để ý đến họ...bọn họ chẳng qua chỉ muốn khiêu khích chúng ta để đuổi chúng ta ra khỏi sa mạc, chúng ta không thể chỉ vì vài lời nói đó của họ mà từ bỏ.
Không chỉ vậy, ta còn lấy bản đồ ra và từ từ xem lại, cũng đã thấy chỗ đánh dấu của con đường đó trên bản đồ, nhưng trên đó lại có một chữ thập được vẽ bằng bút đỏ, có nghĩa không thể đi qua con đường đó.
Nhưng chúng ta cũng không thể cứ thế băng qua bãi sa mạc đầy quỷ cát trành, vì vậy gật đầu với lão Từ nhờ hắn dẫn đường.
Lão Từ thở dài với vẻ mặt sầu não sau đó giục lạc đà di chuyển.
Con đường dài dằng dặc, tốn rất nhiều thời gian, lúc chuẩn bị lương khô và nước uống không ngờ sẽ xuất hiện chuyện vô lý ngoài ý muốn như vậy, bây giờ chỉ còn lại một ít.
Hai bên con đường đó là một số đụn cát có hình thù kỳ lạ, thỉnh thoảng còn có một số đường viền phong hóa của những ngôi nhà kỳ lạ, có thể là một dịch trạm cũ nào đó, lão Từ tâm trạng thấp thỏm, sờ vào cánh tay quấn vải của mình.
Đi được một lúc thì trời tối, Lão Từ tìm một chỗ bảo chúng ta đốt lửa nghỉ ngơi.
Lão Từ quả thật rất chuyên nghiệp, nơi này dựa vào một tường đá phong hóa lớn, chỉ cần đốt lửa lên thì sẽ không cần lo lắng.
Hắn nhìn xung quanh giống như cảm thấy nhẹ nhõm, nói rằng nơi này có loài bò sát Kule, vậy thì không còn tay người chết nữa...loài bò sát Kule này rất nhát gan, chúng rất nhạy cảm, gió chỉ mới thổi, cỏ chỉ mới lay chúng đã ngay lập tức trốn đi, xem đó giống như chuông báo nguy hiểm của tự nhiên.
Vừa nói hắn vừa lấy tay bắt lấy vài con.
Những con đó chạy rất nhanh, chúng ta cũng rất khó khăn để bắt được chúng, may mà lão Từ kinh nghiệm dày dặn, nhanh chóng tóm được rất nhiều, hắn lấy một cây gậy, luồn qua lỗ sau và đâm xuyên qua miệng rồi nướng nó lên.
Những con đó trông giống như những con thằn lằn mập mạp. Chúng tròn trịa và có màu vàng gớm ghiếc, màu sắc đó giúp chúng phòng vệ. Khi nằm trên cát rất khó để nhận ra chúng, cũng không biết chúng ăn gì mà lại dài và mập như vậy, khi nướng lên, lớp vỏ màu vàng bong ra để lộ lớp thịt mềm và trắng nõn tiết dầu béo ngậy.
Trước đây ta chỉ từng ăn đùi ếch, chỉ nhìn thấy những con có đuôi và vuốt ta đã thấy buồn nôn, tên ngốc con nhà địa chủ Ách Ba Lan thì không cần phải nói, hắn thà uống một ít thuốc bổ sung vitamin còn hơn, Trình Tinh Hà ban đầu cũng chỉ định ngồi xem, nhưng sau khi ngửi thấy mùi thơm kỳ lạ bốc ra từ loài Kule sau khi nướng, hắn bắt đầu thấy thèm, hắn ăn đến nỗi miệng dính đầy dầu, bảo chúng ta mau nếm thử, nó có vị giống cá nướng.
Ách Ba Lan vừa nhìn đã thấy buồn nôn, hỏi rằng trên đời này còn có thứ gì hắn không ăn được không?
Trình Tinh Hà xua tay, nói rằng hắn không nghĩ ra, hắn thậm chí còn từng đào đất ở bồn hoa để ăn, ngay cả khi ăn no vẫn còn kêu đói chứ đừng nói đến loại thức ăn này.
Ta thắc mắc nếu ăn đất thì sẽ thải ra thứ gì? Bùn sao?
Lúc này, ta thấy Bạch Hoắc Hương đang nhìn chằm chằm vào lão Từ, nhỏ giọng hỏi nàng có chuyện gì vậy?
Bạch Hoắc Hương đáp:
"Ngươi thấy thứ mà hắn ăn rồi sao?"
Lão Từ lấy từ trong miệng con Kule thứ gì đó nhớp nháp giống như trứng cua và rồi bỏ vào miệng của mình.
Bạch Hoắc Hương nói với ta rằng đó là tuyến độc của con vật đó.
Ta bỗng vỡ lẽ, nhớ ra lão Từ có sở thích ăn những thứ có độc giống như một hình thức hành hạ bản thân, cho dù đau khổ cũng không để Bạch Hoắc Hương nhìn thấy.
Bạch Hoắc Hướng vẫn cúi đầu, nhưng giọng nói của nàng rất cảnh giác, bảo ta hãy cẩn thận với lão Từ, sợ rằng hắn vẫn còn gì đó giấu chúng ta...trên người hắn có thứ gì đó.
Ta nhíu mày:
"Thứ gì vậy?"
Bạch Hoắc Hương ăn nửa quả trứng:
"Một thứ còn sống."
Còn sống? Ta bỗng thót tim, lập tức nhớ đến tấm vải trên người hắn.
Không lẽ hắn có nuôi thứ gì đó trên cánh tay của mình?
Ở một nơi cách chúng ta không xa, người đàn ông cường tráng và người đàn ông có nốt ruồi đen cũng dựng trại, đốt lửa, tên có nốt ruồi đen vẫn đang gãi mông, còn người đàn ông cường tráng thì vẫn chăm chăm nhìn ta như một bức điêu khắc phong hóa.
Hắn nhìn chằm chằm khiến ta thấy vô cùng khó xử, đừng nói hắn nhìn ta thành người nào đó rồi đấy chứ?
Mọi người đều đã ăn uống no say, mọi người bắt đầu thấy buồn ngủ sau một ngày dài mệt mỏi, lão Từ là người ngủ đầu tiên, sau đó đến ta, chúng ta đều chui vào túi ngủ của mình rồi ngủ thiếp đi.
Trình Tinh Hà lúc nãy ăn quá nhiều...mà mỗi khi ăn nhiều hắn nhất định sẽ ngáy, tiếng ngáy ồn ào khiến đầu ta ong ong, ta ước gì có thể dùng cát bịt tai và mắt lại, nhưng vào lúc này, ta đột nhiên nghe thấy một âm thanh rất lạ, dường như có ai đó đang khóc.
Bạch Hoắc Hương?