Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 838 - Chương 838: Bốn Mươi Chín Người Hầu

Chương 838: Bốn Mươi Chín Người Hầu

Không đúng, túi ngủ của Bạch Hoắc Hương cách ta không xa, nàng cũng đã ngủ thiếp đi.

Cơn buồn ngủ của ta biến mất trong nháy mắt.

Thế là ta đá Trình Tinh Hà ra ngoài, vừa hay nghe lão Từ đang nói chuyện:

“Nếu có thể thành công thì có thể sẽ không được gặp lại ngươi nữa…”

Đang gọi điện thoại sao?

Hơn nữa, giọng nói này nghe rất kỳ lạ, nó giống như bị nghẹn, rất khác so với giọng nói lúc ban ngày.

Ta ngồi xuống, lão Từ vốn còn đang ngẩn người, nhưng lập tức ra vẻ giật mình khi nhìn thấy ta, hắn lấy tay che hai cánh tay:

"Đại sư, sao ngươi lại ra đây?"

Hắn giấu cánh tay ra sau nên ta không thể nhìn thấy trên cánh tay có thứ gì, hắn nhanh chóng lấy tấm vải quấn cánh tay lại.

Ta hỏi hắn nhưng hắn lại không trả lời, vì vậy ta cũng không tiện hỏi thêm, chỉ vào mặt sau của bức tường đá:

"Ngươi có nghe thấy âm thanh kỳ lạ không?"

Lão Từ sửng sốt một lúc rồi nói:

"Ồ, đó là tiếng huýt sáo gió ở sa mạc rít thôi mà, đại sư không cần sợ."

Có một số hóa thạch phong hóa có lỗ hổng trong sa mạc, khi gió thổi sẽ phát ra tiếng động, được người dân địa phương gọi là tiếng huýt sáo.

Ta nghe nhầm rồi sao?

Ta nhìn đồng hồ và nói rằng ta cũng không ngủ nữa, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.

Dường như sợ ta phát hiện ra gì đó nên lão Từ vội vàng quay về, cũng không khước từ.

Ta chán nản lấy que chọc lửa, lúc này mọi thứ đều im lặng, ngoại trừ tiếng gió thổi kỳ lạ và tiếng tia lửa nổ lách tách, ta không nghe thấy âm thanh nào khác...hai người đàn ông cường tráng cũng đã ngủ say.

Ta đứng dậy và lắc lư, vận động gân cốt một chút, nhưng khi ngước mắt lên, ta đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Loài bò sát Kule thích ấm áp, vừa rồi khi chúng ta đốt lửa, chúng đã bò soàn soạt đến bãi cát sa mạc cách chúng ta không xa để sưởi ấm, nhìn thấy chúng mà ta nổi cả da gà, nhưng bây giờ đám bò sát Kule kia lại không còn một con nào, không biết chúng đã bò đi đâu.

Đống lửa của hai người đàn ông cường tráng bên cạnh cũng không thấy đâu nữa.

Loài bò sát Kule đảm nhận vai trò cảnh báo nguy hiểm, chúng đã bỏ chạy có phải báo hiệu có chuyện chẳng lành sắp xảy ra?

"Cạch...Cạch..."

Lúc này, phía sau chúng ta truyền đến một âm thanh mờ nhạt.

Khi quay người lại, ta nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đứng ở một nơi ánh sáng của bầy lạc đà không chiếu đến giống như đang ăn thứ gì đó.

Ta bỗng giật mình, dáng người nhỏ bé đó giống như một đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi… ở một nơi như thế này sao lại có một đứa trẻ?

Hơn nữa...trong bầy lạc đà có một con lạc đà có tính khí rất kỳ lạ, nó sẽ lập tức phản ứng khi nhìn thấy người lạ, nhưng bây giờ con lạc đà đó lại rất ngoan ngoãn, không hề nhúc nhích, cũng không phát ra tiếng động nào.

Không thể có chuyện nó quen biết bóng người này, trừ phi nó đang sợ.

Ngay lập tức, ta từ bên này đi qua bên kia, vừa vọng khí, ta vừa thấy đã lạnh sống lưng, CMN, đó là cái quái gì vậy, sao sát khí nặng thế, còn có thể đuổi kịp quái vật trong cái bình mà ta đã từng thấy ở Thái Cực Đường lúc trước.

Dựa vào sát khí cỡ này, xem ra kiểu gì cũng phải là Địa cấp nhị phẩm mới có thể đánh thắng được.

Bốn mươi chín người dầu?

Không thể nào chứ, bốn mươi chín người dầu lợi hại như thế, còn đều là những con đi theo bên cạnh chủ nhân, cũng không có tiên sinh nào khác ở gần đây mà.

Đầu óc ta nhanh chóng xoay chuyển, ngoài bốn mươi chín người dầu ra vẫn còn một tà ma nào đó là hình dạng của đứa trẻ?

“Đứa trẻ” kia vẫn đang ăn cái gì đó, càng đến gần ta càng xác định, hình như nó đang ăn lương khô của bọn ta.

Vốn dĩ lương khô vốn đã thiếu thốn lại còn bị cái thứ này ăn mất, bọn ta thật sự chỉ có thể ăn Kule nướng thôi.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, trước tiên ta phải làm rõ đây là cái gì rồi nói sau.

Nhưng vừa ngoảnh đầu lơ là một lát, thế mà cái thứ kia đã không thấy đâu rồi.

Cả người ta ngây ngốc, lập tức chạy qua đó nhưng chỗ đó quả thật chỉ còn lại đàn lạc đà, bóng dáng nhỏ bé vừa rồi như thể hòa tan vào trong bầu trời đêm, không thấy đâu cả.

Giống như thứ vừa rồi chỉ là ảo giác của ta vậy.

Ta đưa tay sờ về phía cái túi lương khô, trái tim lập tức trùng xuống.

Túi lương khô giống như đã bị chuột cắn, có một lỗ rách, thực phẩm bên trong đã không còn nữa.

Ta lập tức quay đầu vọng khí, nhưng quan sát thật kỹ một hồi lâu mà chỉ cảm nhận được vật kia cách ta rất gần, lại hoàn toàn không phát hiện được vật kia đang ở đâu.

Ta càng lúc càng nóng lòng, thứ này xuất quỷ nhập thần, ăn trộm lương khô mà không hề có chút động tĩnh nào, có phải nó định làm gì bọn ta nên mới im hơi lặng tiếng thế không?

Bình Luận (0)
Comment