Một mảnh sa mạc, rồng núp hồ nằm thế này, chẳng lẽ mấy thứ này thật sự đã từng ăn thịt rồng rồi sao?
Không được, ta phải nhanh chóng trở về lều trại để bảo vệ đám người Bạch Hoắc Hương.
Nhưng ngay lúc ta định xoay người rời đi thì đột nhiên phát hiện lông mi của con lạc đà nóng tính nhất kia đang run run, cứ nhìn chằm chằm ta.
Bình thường con lạc đà này thấy ta rất chướng mắt, còn từng đá ta hai lần, lúc này lại chăm chú nhìn ta một cách thâm tình như thế, ngược lại khiến người ta có chút không kịp thích ứng, ta vỗ vỗ đầu nó vừa định trấn an nó một chút thì thấy trong đôi mắt to của nó phản chiếu ra bóng dáng của chính ta.
Cả người cũng có lông.
Sau lưng người của ta bất ngờ vươn ra một bóng dáng nhỏ bé, tư thế kia lại giống như đang bắt chước động tác của ta.
Thảo nào không tìm được, thì ra vật kia vẫn luôn đi theo phía sau ta như cái bóng, rốt cuộc nó là cái quái gì thế, là đùa giỡn, hay là...
Ta giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, hít sâu một hơi, chợt xoay Thất Tinh Long Tuyền qua chém về phía sau lưng mình.
Lần này vật kia không theo kịp bước chân của ta nên dường như rất mất hứng, nó lập tức nhào về phía ta, nhưng sát khí của Thất Tinh Long Tuyền nổ tung khiến nó bất thình lình bị sát khí đụng phải, lộn nhào bay ngược ra, Thất Tinh Long Tuyền phản chiếu ra một tia ánh sáng sắc bén đánh vào mặt nó và ta thấy một cái miệng đầy răng nanh trắng bóc.
Đó không phải răng người.
Nhưng không đợi ta nhìn rõ ràng, nó thẹn quá hóa giận, một lần nữa đánh về phía ta - chỉ thông qua một tiếng xé gió cũng nghe ra, tốc độ của thứ này không hề thấp hơn Sát.
Một tay ta xoay Thất Tinh Long Tuyền muốn ngăn cản nó qua đây nhưng tay ta hoàn toàn không theo kịp tốc độ của vật kia, ta chỉ cảm nhận được nó phun một ngụm thứ gì đó về phía ta, ta còn chưa kịp né tránh thì chợt nghe thấy “Xoẹt” một tiếng, vải vóc trên bả vai giống như là bị vật sắc nhọn nào đó cắt trúng, xé rách da, cảm giác đau rát truyền đến, trời ạ, cái thứ này phun cái gì thế? Dầu ớt cay sao?
Mà một lúc sau khi bị thứ này phun trúng, ta vừa định chém nó thì thấy một bóng dáng nhỏ bé giống như con tinh tinh nhảy lên rồi chạy về phía đá phong hoá.
Hay còn gọi là đá rùa, được cấu tạo từ nhiều loại đá vụn khác nhau, có màu sắc lẫn lộn, có rảnh dọc và rãnh ngang.
Hay còn gọi là đá rùa, được cấu tạo từ nhiều loại đá vụn khác nhau, có màu sắc lẫn lộn, có rảnh dọc và rãnh ngang.
Lúc này đàn lạc đà mới đồng loạt kêu lên – như thế vật kia đã đi rồi, bọn chúng mới tỉnh táo lại từ trong sợ hãi.
Ta còn tâm trạng nào mà quan tâm đến lạc đà nữa, thứ kia chạy lên trên đá phong hoá, mấy người Bạch Hoắc Hương sẽ gặp nguy hiểm, vì thế ta vừa chạy vừa hét lớn để cho bọn họ nhanh chóng đi ra, lão Từ là người đầu tiên chui ra khỏi lều trại rồi sững sờ nhìn chằm chằm ta:
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Trình Tinh Hà và Bạch Hoắc Hương cũng đi ra.
Ta kể lại chuyện vừa rồi một lượt cho bọn họ nghe, thấy bọn họ đều bình an vô sự, ta mới vừa yên tâm một chút thì trái tim lại lập tức nhảy dựng lên:
“Ách Ba Lan đâu?”
Trình Tinh Hà phản ứng lại, xốc túi ngủ lên nhìn thì sắc mặt lập tức trắng bệch, nói:
“Vừa rồi ta mơ mơ màng màng nghe thấy có tiếng cầm giấy, có thể tên kia đi vệ sinh rồi!”
Từ trước đến giờ, Ách Ba Lan đều lén đi vệ sinh sau lưng bọn ta.
Ta lập tức đi tìm phía sau đá phong hóa, vừa tìm thấy trong lòng lập tức thắt lại - trên mặt đất có ném một túi “Tâm tâm tương ấn” còn chưa kịp mở ra, trên mặt cát có in hai dấu chân, chứng tỏ có người tới đây nhưng không trở lại, giống như là một người đứng ở chỗ này rồi đột nhiên bị chim ưng bắt lên trời vậy.
Lão Từ vội chạy tới đây, vừa thấy cục diện này, sắc mặt lập tức trắng bệch:
“Ta đã nói rồi, đây là một thứ ăn thịt người, ngươi xem thế nào đi, còn chưa tới, trước...”
Chẳng lẽ những người lúc trước mất tích đều là bị “đứa nhỏ” kia ăn?
Ách Ba Lan...
Ta vừa mới định đi tìm Ách Ba Lan đột nhiên người lập tức choáng váng giống như bị say xe vậy, trời đất quay cuồng, không đứng nổi nữa mà lập tức ngã trên mặt đất.
Bạch Hoắc Hương thấy thế mới đưa tay kéo ta qua, chân mày lập tức nhíu lại, lạnh lùng hỏi:
“Tại sao lại bị thế này?”
Lúc này ta mới nhìn ra, chỗ vừa rồi bị thứ kia phun cái gì đó trúng trên bả vai đã xuất hiện một mảng màu xanh to bằng bàn tay, bên trong phần màu xanh có chằng chịt những lỗ kim châm nhỏ xíu.
Trình Tinh Hà nhíu mày:
“Ai dùng kim đâm ngươi?”
Bạch Hoắc Hương trừng mắt nhìn Trình Tinh Hà:
“Không phải kim - đây là cát.”
Cát...
Đầu óc ta chợt sáng tỏ, lập tức nhớ ra rồi - chẳng lẽ cái vật kia chính là Vực
trong truyền thuyết?
()Vực: chính là quái vật hại người trong truyền thuyết ngày xưa.
()Vực: chính là quái vật hại người trong truyền thuyết ngày xưa.