Có một câu thành ngữ là “Ngấm ngầm hại người”, chính là nói đến loại vật này - trong lời đồn, loại quái vật này ẩn núp phía dưới cát, che giấu hình dáng của mình, có người đến thì sẽ phun ra cát về phía người đó.
Một khi người đó bị cát phun trúng, rất nhanh sẽ bị độc phát tác mà chết, thứ này còn có thể ăn thịt người.
Bởi vì thứ này xuất ra âm chiêu cho nên mới có thể làm ra loại chuyện bỉ ổi là đả thương sau lưng người khác như thế này, gọi là “Quỷ Vực nham hiểm”.
Lão Từ hiển nhiên cũng từng nghe qua truyền thuyết này, lập tức đứng lên nói:
“Vậy thì không xong rồi...vậy thì không xong rồi...”
Ta hiểu ý của hắn - truyền thuyết có nói bị Quỷ Vực phun cát trúng thì không thể cứu được.
Trình Tinh Hà lập tức nhìn sang Bạch Hoắc Hương, nhưng Bạch Cầu Hương đứng lên và túm nhanh lấy Trình Tinh Hà:
“Tìm cỏ cho ta! Cỏ gì cũng được!”
Trình Tinh Hà hơi sửng sốt, giống như một con gà chết bầm bị nàng xách đi:
“Cỏ? Tìm cỏ làm gì? Lạc đà không cần cho ăn vội, chuyện chính trước mắt là ngươi mau đi xem bệnh cho Thất Tinh đi!”
Không, nàng đang muốn cứu ta đấy.
Cũng chính là bởi vì độc của Quỷ Vực không có cái gì giải được, nhưng có câu nói là thân rắn năm bước, tất có cỏ giải độc, ý nói là một loại vật dù có kịch độc nhưng trong vòng năm bước vẫn chắc chắn có thứ gì đó có thể giải độc.
Sau khi Trình Tinh Hà hiểu rõ, hắn vội bới cát ra tìm, nhưng vừa tìm như vậy, hắn tức giận ném toàn bộ cát trong tay đi:
“Không đúng, ngươi nói tìm ở nơi khác còn được, chứ ngươi bảo ta tìm ở trong sa mạc, ta biết đi đâu tìm bây giờ?”
Giọng điệu của Bạch Hoắc Hương vô cùng dứt khoát:
“Bảo ngươi tìm thì ngươi cứ tìm đi, còn đứng đó nói nhảm nhiều thế, nếu Lý Bắc Đẩu chết thì chính là kéo dài thời gian mà chết!”
Dù kỹ thuật phun vào người khác của Trình Tinh Hà so với Quỷ Vực cũng không kém, thế nhưng mỗi lần đối mặt Bạch Cổ Hương đều chỉ có thể giương mắt nhìn, chỉ đành kìm nén tức giận lại, một mạch tiếp tục tìm, trong lòng ta cũng sốt ruột, trái lại là muốn để cho bọn họ đi tìm Ách Ba Lan.
Nhưng lại suy nghĩ lại, ta cũng bị phun thành thế này rồi, dù mấy người bọn họ tìm được cũng sẽ coi như tặng đầu người vô ích, ta sốt ruột đến mức gần như muốn bốc hoả.
Mà lão Từ ở một bên ngây ngốc cả hồi lâu mới vỗ đầu nói:
“Cái gì – cỏ Nạp Tư, có phải các ngươi muốn tìm cỏ Nạp Tư đúng không?”
Thì ra sa mạc Ngạch Đồ Tập có hoàn cảnh khắc nghiệt, cỏ có thể mọc ra cũng không nhiều lắm, cỏ tương đối phổ biến là cỏ Nạp Tư.
Cỏ Nạp Tư còn gọi là cỏ hôi thối, hình dáng không to, phần rễ cứng, mùi rất khó ngửi, giống như mùi của đại tỷ thối.
Bạch Hoắc Hương vừa nghe vậy, lập tức hỏi lão Từ là ở đâu có?
Lão Từ bước ba bước rồi lại chạy hai bước, tìm một chỗ lập tức đào lên, vừa lải nhải nói chỉ cần loại cỏ này mọc lên là còn có tác dụng hơn cả thuốc diệt cỏ - hệ thống rễ của nó quá phát triển làm ức chế những loại cỏ khác hoàn toàn không mọc được, chỉ có một họ nhà nó độc quyền.
Quả nhiên, hắn thật sự đào được một đống đồ nhỏ, trước mắt ta đã hoa nhưng miễn cưỡng cũng nhìn ra đó là một loại thực vật giống như lưới đánh cá, màu đỏ thẫm - hơn nữa, từ xa đã ngửi được một mùi hôi thối, quả thật giống như đại tỷ thối khiến người ta buồn nôn.
Mà Bạch Hoắc Hương thấy thứ đó lại như lấy được báu vật, liều mạng muốn nhổ thứ đó ra.
Lão Từ khuyên nàng, nói loại vật này rất bền bỉ, tuyệt đối đừng dùng tay mà phải tìm dao cắt - nhưng Bạch Hoắc Hương căn bản không kịp đợi, hai bàn tay bị siết đến chảy máu mới túm được một nắm lá cây ra.
Tiếp theo, nàng không hề ái ngại cái mùi khó ngửi như thế mà dứt khoát cho thẳng vào miệng nhai.
Cỏ thuốc đương nhiên cần phải băm nhỏ rồi nấu mới có thể chắt được tinh chất của thuốc, nhưng nàng sợ ta chờ không kịp, thế mà lại...
Trái tim ta đột nhiên thắt chặt lại.
Thấy vậy, Trình Tinh Hà cũng sửng sốt, Bạch Hoắc Hương lấy nắm cỏ thuốc kia đắp lên vai ta, cẩn thận giúp ta san đều thuốc ra.
Kể cũng lạ, dù thứ này hôi thối nhưng đắp lên lại cảm giác thật sự quá thoải mái – mát rượi êm dịu, trong nháy mắt đã lấn át được khí độc nóng rực kia.
Ta vừa thấy cơn choáng váng giảm bớt thì lập tức lảo đảo đứng lên, muốn đi tìm Ách Ba Lan, Trình Tinh Hà cũng sốt ruột:
“Nhưng trời tối đen như vậy, chúng ta biết đi đâu mà tìm đây?”
Ta trả lời:
“Ngươi đừng xía vào, chăm sóc Bạch Hoắc Hương và lão Từ cho tốt, tự ta có cách.”
Cái vật kia kéo Ách Ba Lan đi, dù tốc độ có nhanh đến đâu cũng đi chưa xa được.
…
Nhưng lão Từ đưa tay kéo ta lại:
“Đại sư, ta biết các ngươi là huynh đệ tình thâm, nhưng ta nói thật cho ngươi biết, người đã biến mất vì cái thứ ăn thịt người này thì dù một người cũng không tìm về được. Ngươi nghe ta một câu, người này đã không còn thì đừng để mất thêm người khác, chúng ta coi như đã an toàn, đừng đem mạng sống của mình dính vào nữa! Không đáng đâu!”