Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 841 - Chương 841: Thấy Chết Không Cứu

Chương 841: Thấy Chết Không Cứu

Sao lại không đáng – dù đối phương có lợi hại thế nào đi chăng nữa, ta cũng không thể nào mặc kệ mà bỏ lại Ách Ba Lan.

Trình Tinh Hà cũng lo lắng:

“Thất Tinh, ta đi cùng ngươi.”

Ngươi đi cùng ta thì Bạch Hoắc Hương và lão Từ phải làm sao đây? Ta bảo hắn lấy lại tinh thần đừng lười biếng nữa, nếu bọn người Bạch Hoắc Hương có chuyện gì thì ngươi xách đầu tới gặp ta đi.

Vừa dứt lời, Bạch Hoắc Hương đột nhiên ôm lấy ta, ôm rất chặt.

Mùi thuốc thơm ngào ngạt ập đến, vành tai ta hơi nóng lên, nhưng nàng lập tức buông tay, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra:

“Ngươi…ngươi cẩn thận một chút...ta biết lá gan của ngươi rất lớn nhưng nơi này không ổn xíu nào.”

Ta vừa định gật đầu, chợt nghe thấy người to con bên kia truyền đến giọng điệu mất kiên nhẫn:

“Muốn chết thì mau đi chịu chết đi, còn có thời gian ở chỗ này anh anh em em, các ngươi không sợ ê răng nhưng ta thì ngại ồn ào đấy.”

Nốt ruồi đen lớn.

Người to con vẫn giống như một con thú khổng lồ, gắt gao nhìn chằm chằm ta.

Trình Tinh Hà tức giận nhảy đành đạch:

“Thấy chết mà không cứu, CMN, còn ở đấy khiêu khích, hai tên khốn kiếp này...”

Ta kéo hắn lại và nói cục diện nơi này đã đủ tồi tệ rồi, bốn phương tám hướng đều có mai phục, CMN ngươi đừng có gây thù chuốc oán nữa, thành thật chờ ta trở về.

Trình Tinh Hà có chút không phục, hắn còn muốn nói gì đó nhưng ta không thèm nghe nữa, trước tiên vận lên hành khí của lão Hải, rót vào giám sát quan.

Một chiêu này rất nguy hiểm – lúc ở trong khách sạn ta đã suýt chút nữa bị mù, thế nhưng muốn tìm Ách Ba Lan, với phẩm cấp của ta thì hoàn toàn không có khả năng tìm được sát khí của vật kia, đành phải dựa vào hành khí Thiên cấp của lão Hải.

Một trận đau nhức nóng rát đâm vào mắt, ta không khỏi hít một hơi khí lạnh, con mắt không chịu đựng được, nước mắt chảy ra như thác lũ, ta xuyên qua lớp nước mắt như màn mưa đã thấy các loại khí đầy vẻ kỳ lạ.

Lượng thông tin mà những loại khí này tiết lộ quả thực quá lớn đến hoa cả mắt, nhưng ta cũng không thể mất tập trung mà để ý đến - thời gian của ta có hạn, trước khi bị hành khí Thiên cấp xông mù mắt, trước tiên phải tìm được khí mà Quỷ Vực lưu lại, nửa giây cũng không thể chậm trễ.

Ta đã có ấn tượng với khí của Quỷ Vực kia, là một loại màu xanh đen đục ngầu - một khi khí của tà ma có màu sắc đục ngầu thế này, vậy tất nhiên là đã từng dính đến mạng người, mức độ đục càng ghê gớm thì chứng tỏ vật kia cũng từng hại rất nhiều người.

Cơn đau đớn khiến người ta cảm giác một giây như một năm - tìm thấy rồi!

Lúc này, con mắt đã bắt đầu đau đến mơ hồ, ta lập tức rút hành khí xuống - trong nháy mắt này, thậm chí con mắt của ta có cảm giác như bị xé rách.

Lau đi một giọt nước mắt, quả nhiên đã chảy máu.

Mẹ kiếp, ta phải nhanh chóng thăng cấp thôi, nâng cao trình độ phần cứng của mình rồi nói sau, nếu không lại hành khí thế này thêm vài lần nữa thì bát cơm của ta sẽ bị phế đi trước.

Trong đầu suy nghĩ, dưới chân cũng không được thả lỏng, ta lập tức chạy tới chỗ luồng khí này.

Xunh quanh đấy có rất nhiều căn nhà mục nát, đứng ở trong sa mạc mênh mông vô tận giống như là đàn quái thú ẩn núp, nơi này rất thích hợp để ẩn náu, con Quỷ Vực kia không ngốc.

Ách Ba Lan ở trong tay vật kia có thể bị hại bất cứ lúc nào, không có thời gian đi tìm nữa, ta lật người qua, giả bộ thể lực không chịu đựng nổi nữa, lập tức nằm ở trong sa mạc.

Trong truyền thuyết, Quỷ Vực nàu phun cát độc lên người khác chính là muốn chờ người đó phát độc để ăn thịt, trên người ta vẫn mang theo khí tức cát độc kia, vật kia nhất định sẽ cho rằng con mồi tự mình tìm tới cửa, không lý nào lại không ăn.

Quả nhiên, không lâu sau, ta đã nghe được một hồi tiếng bước chân rất rất nhỏ như thể đang đi về phía ta.

Trước đó vật kia đã bị thua thiệt ở chỗ ta cho nên bây giờ coi như đã tinh ranh hơn rồi, nó nghe động tĩnh là đứng ở một bên như thể đang xem xét ta.

Mà ánh mắt ta thì liếc qua cứ thế tìm kiếm xem vật này giấu Ách Ba Lan đi đâu rồi?

Vật kia thấy ta không nhúc nhích, xem như là đã chết, lúc này mới có vẻ yên tâm, chạy tới gần ta vài bước.

Ta vừa mới vui mừng thì ai ngờ, lúc này đột nhiên cảm giác dưới lòng bàn chân có thứ gì đó cọ qua, một mảng cát nhỏ lập tức phát ra âm thanh trượt xuống.

Hình như là một con bọ cạp cát đang vô tư đi ngang qua đây.

Cái đầu ngươi, đang giả chết thì ngươi đến phá, sự thật giẫm chết nó đi.

Quả nhiên, tiếng động đó đã khơi dậy lòng cảnh giác của vật kia, dường như nó hơi chần chừ, tiếp theo, ta lại nghe được một âm thanh “tấn công”.

Bình Luận (0)
Comment