Dù ta không hiểu nhưng có thể nhìn ra – hình như nó đang chỉ huy một cái gì đó để tới giết bọn ta.
“Vù..vù..vù...”
Ta và Ách Ba Lan đồng thời nghe thấy, giữa không trung truyền đến một trận âm thanh vỗ cánh giống như có vô số ong bắp cày bay đến.
Chúng tạo thành một lớp sương đen khổng lồ nhào về phía bọn ta - không chỉ nhào tới mà còn phun cát về phía bọn ta!
Cả người ta sửng sờ nổi da gà, túm lấy Ách Ba Lan:
“Chạy đi!”
Mọe nó, từ lâu ta đã từng nghe nói đến “Quỷ Vực” này thật ra là một loại sâu, có ba chân, miệng dài như cung nỏ.
Trước đó thấy đứa nhỏ kia, ta còn tưởng nó là Quỷ Vực thành tinh nên cũng có hình người, làm thế nào cũng không ngờ thật ra nó lại là Quỷ Vực tự chủ, ở đây làm công việc nuôi dưỡng những thứ kia!
Rốt cuộc nó đang làm trò gì thế?
Chuyện này ta nghĩ mãi cũng không ra, nhưng theo suy đoán, chỉ sợ cái thứ trong miệng nó cũng giống như ong chúa trong đàn ong, là “Vực vương” của nơi này, có nó là có thể ra lệnh cho Quỷ Vực ở nơi này!
Chân của ta vừa rồi bị phun trúng một chút, dù hiện giờ đã dùng cỏ đại tỷ thối kiềm chế lại nên không đến mức phát độc, nhưng vẫn đau nhức không thôi, không thể chạy nhanh được. Hơn nữa ở sa mạc đang là ban đêm, ngay cả đồ vật có thể chỉ dẫn phương hướng cũng không có, cũng không biết chạy đi đâu được, ta và Ách Ba Lan dưới sự truy đuổi của làn sương đen cứ hoảng hốt chạy lung tung, lúc chân giẫm lên một gò cát thì chợt nghe thấy dưới chân truyền đến một tiếng “bụp”.
Âm thanh này có chút quen tai...Ta phản xạ có điều kiện, lập tức kéo Ách Ba Lan theo, trong nháy mắt này có một bàn tay màu trắng lập tức vươn ra muốn bắt lấy bọn ta nhưng lại bắt hụt.
Ngày chó má gì thế, trong cát ở đây cũng có quỷ cát à!
Hơn nữa...Bây giờ không có mặt trời, chúng cũng không cần sợ hãi...
Trước sói sau hổ - là đang muốn ép người vào chỗ chết à!
…
Sau lưng chính là tiếng vỗ cánh vù vù, một khi bọn ta xông lên cũng sẽ bị phun thành cái sàng tại chỗ đó.
Ách Ba Lan biết ta chạy không nhanh nên lập tức cõng ta lên:
“Ca, chúng ta đi hướng nào đây?”
Ta cũng muốn biết đó, nhưng hiện giờ xem ra khắp nơi đều là quỷ cát, trời lại tối, cũng không thấy rõ có Kule hay không, chỉ có thể chạy theo cát trắng.
Nhưng chưa chạy được bao lâu, ta vừa nhìn xung quanh, trái tim lập tức nhảy dựng lên – CMN, không tìm đường chết thì không phải chết, bọn ta thế mà lại chạy trở về - phía trước chính là đá phong hóa, đến đại bản doanh rồi!
Ta vội muốn níu Ách Ba Lan lại nhưng những âm thanh vù vù kia cách chúng ta càng ngày càng gần, mà cái “đứa nhỏ” kia cũng đi theo phía sau, còn kêu lên tiếng sắc nhọn thê lương giống như là luôn duy trì chỉ huy những con Quỷ Vực kia.
Nếu lại quay trở về thì chính là trực tiếp dẫn Quỷ Vực đến miệng rồi.
Mà lúc này, Bạch Hoắc Hương thấy bọn ta nên đã đứng lên, xa xa còn vẫy tay với bọn ta.
Chuyện gì đang xảy ra thế này - ruột gan ta đều rối bời, không ngờ lại thành bọn ta dẫn Quỷ Vực tới, cho nó bưng hậu viện của mình đi ư?
Nhưng chuyện đã đến nước này, thay vì hối hận thì quan trọng hơn vẫn là đối mặt với nó và tìm cách giải quyết.
Vì vậy, ta hạ quyết tâm, dứt khoát nói:
“Ách Ba Lan, có bao nhiêu sức lực thì dùng bấy nhiêu sức, cứ chạy mau!”
Ách Ba Lan vừa nghe vậy thì giống như vũ khí hạt nhân, trong nháy mắt bộc phát, lập tức vọt về phía bọn người Bạch Hoắc Hương:
“Ca, chúng ta muốn chết thì cùng chết, trên đường xuống Suối Vàng vẫn có thể làm bạn tốt.”
Làm bạn cái đầu ngươi đấy, sao sức thở của ngươi lại khoẻ thế chứ, chạy cỡ này mà còn có thể nói chuyện.
Mà Ách Ba Lan vừa chạy, thoáng cái đã kéo xa khoảng cách với những con Quỷ Vực kia, Trình Tinh Hà cũng chạy tới, khó tin nhìn chằm chằm một mảng đồ vật đen kịt kia:
“Thất Tinh, CMN, ngươi đi ra ngoài một chuyến đã chọc phải tổ ong vò vẽ rồi à? Chuyện khác chưa nói đến, thế có mang mật ong về không?”
Ngươi chỉ biết ăn thôi à.
Lão Từ nhìn chằm chằm một mảnh sương đen thùi lùi kia, lập tức bị doạ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, hắn há hốc miệng, ống điếu rơi trên cát cũng không biết.
Ta vừa thấy đã đông đủ mọi người thì lập tức nhảy từ trên người Ách Ba Lan xuống, lăn trên cát rồi bảo vệ Ách Ba Lan ở đằng sau, lớn tiếng nói:
“Nằm xuống, che lỗ tai rồi im lặng, không ai được nhúc nhích!”
Dù đám người Bạch Hoắc Hương không biết tình hình thế nào nhưng vẫn tin ta, lập tức nằm xuống, mà lúc này Trình Tinh Hà đã nhìn rõ cái thứ bay tới là gì, thoáng choáng váng:
“CMN...”
Ta dùng chân đạp ngã hắn xuống.
Lão Từ đè cánh tay mình, giọng nói cũng run rẩy:
“Nằm xuống...Cũng vô dụng thôi...”
Đúng vậy, chỉ nằm xuống là vô dụng.