Lúc này, một mảng sương đen kia đã bao phủ xuống, tiếng vỗ cánh ù ù lập tức ập tới trước mặt ta rồi.
Ta nhanh chóng rút Thất Tinh Long Tuyền ra, vận đủ hành khí toàn thân và chém ngang về phía cát.
Rào một tiếng, cát vàng đầy đất trong nháy mắt bị ta dấy lên, ùn ùn kéo đến như một thác nước, rải xuống về chỗ bọn ta.
Ta cũng lợi dụng tình thế mà nằm sấp xuống.
Một mảng sương đen kia lao xuống chỗ bọn ta dữ dội giống như máy bay ném bom bỏ túi, phun một trận vào bọn ta, nhưng cát đã tới sớm hơn một bước, giống như một lớp chăn bông thật dày trùm lên người bọn ta, bọn ta chỉ nghe thấy phía ngoài có tiếng ào ào giống như một cơn mưa lớn.
Tất cả cát độc đánh vào lớp cát dày đặc.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, ta cũng sắp thở không nổi nữa rồi, cảm giác dường như phía không còn động tĩnh gì nữa mới cẩn thận phủi cát đang bao trùm trên mặt xuống, nhìn bên ngoài một lượt mới nhẹ nhàng thở ra.
Bên ngoài đã gió yên biển lặng, hơn nữa trời cũng đã sáng rồi.
Quỷ Vực cũng giống như quỷ cát, không thích ánh nắng mặt trời, lúc trời sáng sẽ trốn dưới đáy cát.
Ta đứng dậy giũ cát sạch cát trên người xuống, đồng thời cũng đào đám người Bạch Hoắc Hương ra.
Nhưng Bạch Hoắc Hương bị sặc cát đễn nỗi khó thở, mềm nhũn tựa vào trong ngực ta, ta vừa nhìn đèn mệnh của nàng vẫn còn rất dồi dào mới nhẹ nhàng thở ra, chắc là không sao đâu - nghỉ ngơi một lát là được rồi. Vì thế ta cũng không quấy rầy nàng, vừa ôm nàng vừa tiện tay đào những người còn lại ra giống như đào khoai lang vậy.
Trình Tinh Hà vừa đi ta khỏi cát đã híp mắt nhìn xung quanh, sau đó mới trút ra một hơi lạnh.
Có một mảng lớn xác chết côn trùng màu đen trên mặt đất.
Những con côn trùng kia cũng không lớn hơn con dế mèn bao nhiêu, giống như trong truyền thuyết, nó chỉ có ba chân, cái miệng nhọn hoắt, quả thật rất giống cung nỏ.
Chết nhiều như thế sao...Chẳng lẽ phun ra cát độc đối với chúng cũng là một công việc hao tổn thể lực nên phun đến nỗi tự làm mình chết rồi?
Trên xác chết của những con côn trùng này còn hơi hơi toả ra một chút khói trắng, nóng hổi giống như vừa mới được nướng xong.
Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở sa mạc rất lớn, tại sao nó lại nóng? Là do ma sát với đất cát sinh ra nhiệt ư?
Lão Từ nhìn đống xác chết đen kịt đầy đất này, bị doạ đến nỗi siết chặt lớp vải bảo vệ trên cánh tay, lẩm bẩm nói:
“Nguy hiểm...Nguy hiểm quá...”
Nhưng đúng lúc này, phía đối diện bất thình lình xuất hiện tiếng gầm gừ như sấm sét, một bàn tay chợt duỗi tới, túm chặt cổ áo ta:
“Chính là ngươi dẫn những con Quỷ Vực kia tới?”
Ta lảo đảo suýt chút nữa cùng Bạch Hoắc Hương ngã xuống, vừa ôm chặt nàng quay đầu lại nhìn thì lập tức sửng sốt – đây chẳng phải là người to con kia sao?
Nhưng người to con này đã không còn khí phách của lúc trước, cả người rách nát, sắc mặt và làn da lộ ra ngoài, tất cả đều là vết thương do cát độc gây ra.
À, đúng rồi...Hôm qua bọn ta đã dẫn Quỷ Vực trở về, những người to con và nốt ruồi đen lớn cũng nằm trong phạm vi tấn công,
Ta nhìn lướt qua người to con, được rồi, nốt ruồi đen lớn cũng không tốt lắm, hiện giờ không chỉ gãi mông mà là gãi từ trên xuống dưới toàn thân.
Sống lưng ta lạnh lẽo, chẳng lẽ...lúc ấy bọn họ không phản ứng nhanh như bọn ta, không kịp trốn dưới cát, chỉ có thể tay không đánh nhau với Quỷ Vực.
Bây giờ ta vừa nghĩ đến cảnh tượng trước đó, toàn thân như muốn nổ tung, bọn họ chỉ có tay không mà lại có thể sống sót từ trong đám thuộc hạ của Quỷ Vực kia sao.
Những xác chết của Quỷ Vực còn sót lại kia cũng là do bọn họ đánh chết sao?
Nếu như người đánh trực tiếp ở bên ngoài là bọn ta - ta nuốt một ngụm nước miếng, chắc hẳn hiện giờ bọn ta đã thành mấy cỗ thi thể rồi.
Ta để ý đến, trên tay trừ tà của những người to con này đều là những vết thương chồng chất, có thể tưởng tượng ra mức độ chiến đấu kịch liệt cỡ nào.
Hai người này mạnh quá vậy - đây là năng lực lớn cỡ nào chứ?
Ách Ba Lan không quan tâm cái gì khác, vừa thấy người to con xách cổ áo ta, đi lên lập tức muốn đánh người.
Mà ta phản ứng kịp, trực tiếp tránh thoát khỏi tay hắn, ngăn cản Ách Ba Lan:
“Nói cho rõ ràng, mấy thứ này tự mình theo ta về đây chứ không phải là ta dẫn tới.”
Người to con ngẩn ra, nốt ruồi đen không nghe nổi nữa, đành nói:
“Đừng cãi nhau nữa! Có gì khác nhau chứ, đều là tại vì ngươi...”
“Khác biệt rất lớn đấy, đây là vật trong sa mạc Ngịch Tập Đồ.”
Ta trả lời:
“Nơi này vật gì cũng có, nếu sợ hãi thì chi bằng trở về trước đi.”
Tay người to con lập tức cứng đờ - đúng vậy, trong mắt bọn họ, đám gà nhà như bọn ta đều không sợ hãi, nếu bọn họ thể hiện ra vẻ kiêng dè mà tức giận, chẳng phải là chứng tỏ sự can đảm còn không bằng bọn ta sao.
Nốt ruồi đen cũng không còn gì để nói nữa.