Ta ngại tất cả mọi phiền phức nhưng cũng sẽ không huỷ diệt uy phong nhà mình.
Người to con dứt khoát gạt ta ra, lạnh lùng nói:
“Được, ta xem ngươi còn có thể nhảy nhót được mấy ngày.”
Nói xong, bọn họ lại trở về nơi trú ẩn của mình.
Tròng mắt nốt ruồi đen đảo một vòng, cũng đi về theo - bọn họ đương nhiên không thể nào nảy sinh ý định giết bọn ta, còn phải trông cậy vào bọn ta một chuyến lôi đấy.
Chỉ tiếc lần tính toán này đã thất bại, chuyến lôi lần này của bọn ta lại không thể dẫn lôi tới.
Lúc này Trình Tinh Hà mới nhẹ nhàng thở ra, còn giơ ngón tay cái lên với ta:
“Hả giận!”
Lão Từ đã tìm ra ống điều từ trong đống cát, lẩm bẩm nói:
“Hai người này cứ tới là không có chuyện gì tốt mà.”
Trình Tinh Hà ôm cánh tay, ngâm nga Thập Diện Mai Phục, rất khó nghe.
Ách Ba Lan chú ý tới Bạch Hoắc Hương vẫn chưa tỉnh lại, đề nghị nhéo một cái vào người của nàng, Bạch Hoắc Hương khẽ giật mình, lúc này mới từ trong ngực ta đứng dậy, bày ra bộ dáng vừa tỉnh lại, sau đó kiểm tra vết thương cho bọn ta.
Khuôn mặt của nàng đỏ bừng.
Sửa sang lại hành trang, cũng may lạc đà không bị tổn thương gì – lúc đó chúng trốn ở phía sau đá phong hóa nên tốt xấu gì cũng tránh được một kiếp nạn, nhưng nhìn lại lương khô, lòng bọn ta đều trùng xuống vài phần – lương khô đã ít đi rất nhiều, mấy ngày tới không chừng thật sự phải ăn Kule nướng rồi.
Bọn ta lên đường lần nữa, bầu trời sáng tinh mơ trong sa mạc lớn nổi lên ánh sáng mờ ảo, quả thực đẹp không gì sánh được.
Ta thì vừa đi vừa suy nghĩa, “đứa nhỏ” nuôi Quỷ Vực kia rốt cuộc là cái gì?
Hy vọng sẽ đi qua con đường này, không bao giờ gặp lại nó nữa.
Bạch Hoắc Hương nhìn chằm chằm những ánh sáng mờ ảo kia, ánh mắt nàng sáng lên, hiển nhiên là từ trước đến giờ nàng chưa từng thấy qua cảnh đẹp thế này.
Mà lão Từ nhìn chằm chằm ánh sáng mờ thì lại nhíu chặt mày.
Trình Tinh Hà nhìn ra, lập tức hỏi:
“Lão Từ, đây không phải là điềm xấu gì chứ?”
Lão Từ cắn tẩu thuốc, nói:
“Coi như ngươi nói đúng - trước khi trời tối, chúng ta nhất định phải tìm được Siết Thản.”
Bạch Hoắc Hương nhíu mày, nói cho ta biết cái gì gọi là Siết Thản, đó là một loại kiến trúc bên trong sa mạc lớn, người cổ đại dùng để tránh gió cát đen
Mẹ kiếp? Gió cát đen?
…
Cái gọi là gió cát đen thật ra là một loại gió bão ở sa mạc ngạch đồ tập.
Người dân ở đây phân gió cát thành năm cấp, gió cát trắng là loại gió cát chỉ cuốn bay một lượng cát nhỏ, gió cát vàng tương tự như bão cát, là loại gió cát che khuất tầm nhìn, gió cát đỏ là loại gió mạnh che lấp, đảo lộn trời đất, ngay cả con người cũng có thể bị cuốn đi, gió cát xám là loại gió cát súc vật cũng không thể may mắn sống sót, con người càng không có khả năng thoát ra ngoài, gió cát đen là loại kinh khủng nhất, có thể hàng chục năm cũng chưa xuất hiện một lần.
Gió cát đen sẽ lật tung những ngôi nhà, thổi bay những đoàn lạc đà, mọi thứ trên mặt đất đều sẽ bị cuốn đi giống như một bàn tay khổng lồ vuốt qua bàn cát.
Gió cát đen xuất hiện và biến mất cũng rất thất thường, nếu một buổi sáng nào đó trên bầu trời có những dải ánh sáng sặc sỡ và đẹp đẽ thì đó chính là dấu hiệu của gió cát đen, nó cũng giống như nấm độc và rắn độc, càng đẹp đẽ thì càng nguy hiểm.
Chuyến đi này của chúng ta coi như đáng giá...hết kiếp nạn này đến kiếp nạn khác, xem ra phải nếm trải hết một lần mới kết thúc.
Thở hổn hển một lúc lâu, lão Từ nằm sấp xuống bãi cát, quỳ xuống và chắp tay lạy về phương xa rồi bảo chúng ta làm theo.
Tư thế quỳ lạy rất đặc biệt, đầu tiên là quỳ xuống, đặt tay trái lên vai phải, sau đó giơ tay phải vỗ xuống đất, duỗi thẳng hai chân, cả người nằm úp xuống đất và hôn lên cát.
Trình Tinh Hà gãi đầu:
"Nằm bẹp xuống đất…lão Từ đang bái thổ địa sao?"
Không đúng, Bạch Hoắc Hương nói với hắn lão Từ đang bái thần Kerbal.
Thần Kerbal là vị thần linh của địa phương, nghe nói vị thần này giống như Na Tra đều có ba đầu và sáu tay.
Ta nhớ đến phiến đá đen ở cổng thành, ta nhớ rất rõ...nơi này gọi là thành Trụy Long, nghe nói sau khi rơi xuống đất, con rồng đó đã bị thần Kerbal giết chết.
Vị thần đó trông giống Na Tra và làm những việc cũng giống Na Tra, đây là loại thần tiên gì vậy?
Ta muốn gọi A Mãn ra nói chuyện...họ đều là thần tiên, cùng hội cùng thuyền, không biết có thể kết thân với nhau không?
Ta cũng là Tứ Thần Long Mệnh, nhưng khi nghe đến ba chữ “thành Trụy Long” thì đã thấy run sợ.
Không ngờ A Mãn không xuất hiện, không biết có phải nơi này cách xa núi của nàng nên mới không đến kịp hay là đã bị cấp trên gọi tới báo cáo công việc.