Ta cất miếng vàng đầy chữ vào, nghĩ đến họa quốc yêu phi.
Khi nào A Mãn xuất hiện ta phải hỏi xem họa quốc yêu phi đó có quan hệ gì với nàng mới được.
Lão Từ thúc giục chúng ta, chúng ta xua tay nói rằng chúng ta chỉ tin vào ông trời, ngoài ra không tôn thờ vị thần nào khác.
Lão Từ rất tức giận, tự mình lạy thay cho từng người chúng ta, cầu nguyện thần Kerbal đừng tính toán với chúng ta, phù hộ cho chúng ta thuận lợi tìm được động Kim Ngân.
Sa mạc vào ban ngày hùng vĩ và tráng lệ đến mức người ta không thể tưởng tượng được có bao nhiêu nguy hiểm đang tiềm ẩn trong đó...cũng giống như ánh sáng vào ban ngày, nó khiến chúng ta không tin trên đời này có ma quỷ.
Đi bộ cả ngày trời, lương khô cũng không dám ăn, nước cũng không nỡ uống, Trình Tinh Hà nhìn thấy túi cá khô lớn của ta, hắn khăng khăng đòi lấy nó, ta bảo hắn tìm Kule nướng ăn đi, cá khô để dành cho dịp khác.
Trình Tinh Hà không lấy được cá khô, hắn mắng ta rồi hậm hực đi tìm Kule.
Ở đây có khá nhiều Kule, chúng đang nằm ườn ra phơi nắng để lộ mỡ bụng.
Chỗ này có Kule, chúng ta cũng yên tâm hơn, lão Từ cẩn thận đi tìm Kule, còn ta thì đang chăm chú nhìn luồng khí Kim Ngân kia.
Luồng khí Kim Ngân quả thật càng ngày càng gần, chỉ cần nhanh chóng tìm thấy động Kim Ngân là được, làm ăn kiếm tiền không phải chuyện dễ dàng, người ta không chết thì cũng phải trầy da tróc vẩy.
Ta hỏi lão Từ truyền thuyết về thần Kerbal.
Nghe ta hỏi vậy, lão Từ hồ hởi giải thích...hắn nói rằng thần Kerbal là một vị thần chuyên bảo vệ cho những vị khách đi qua sa mạc, khi băng qua sa mạc, chỉ cần gọi tên của thần Kerbal, thần sẽ chỉ phương hướng chính xác cho ngươi, giúp ngươi tránh xa những ma quỷ nguy hiểm trên sa mạc, ngoài ra vị thần này còn cố gắng bảo vệ cho người dân địa phương và tiêu diệt những tà yêu xấu xa từ bên ngoài.
Trước kia, ở đây đâu đâu cũng có tượng thần Kerbal ba đầu sáu tay, nhưng về sau người ít dần, chùa miếu cũng dần dần bị bỏ hoang, lúc chúng ta đến đây có thấy những ngôi nhà phong hóa có hình thù kỳ lạ, đó chính là những ngôi miếu thờ thần Kerbal trước đây.
Tuy nhiên, thần Kerbal cũng giống như sa mạc, tính khí thất thường, nếu ngươi phục tùng hắn, hắn sẽ chỉ đường dẫn lối cho ngươi, và ngược lại nếu ngươi làm trái ý hắn, hắn sẽ ra tay rất tàn nhẫn...nghe nói có một vài đoàn thương nhân vì không bái lạy thần Kerbal mà đã khiến hắn tức giận, từ đó đã bị giữ lại ở sa mạc mãi mãi làm quỷ cát trành và hầu hạ thần Kerbal.
Điều này quả thật khác với các vị thần từ bi ở chỗ chúng ta.
Vì hôm qua quá mệt, hôm nay mặt trời lại rất ấm áp nên khi nghe lão Từ kể chuyện, ta bất giác ngủ thiếp đi trên lưng lạc đà lúc nào không hay.
Giấc mơ hòa lẫn với hiện thực, giữa bãi cát vàng mênh mông, ta thấy một người mặc đồ trắng đi trước mặt.
Bóng người kia trông rất quen, ta muốn đuổi theo xem là ai, nhưng chỉ mới đi được mấy bước, người áo trắng đó đột nhiên xòe ra ba đầu sáu tay, ta bước lùi lại, vô số bàn tay trắng nõn lại nhô ra khỏi mặt cát và kéo ta xuống.
Ta rùng mình và chợt mở mắt ra, lúc này ánh hoàng hôn rực rỡ đã chìm xuống đường chân trời.
Mặt trời vừa lặn, gió lập tức trở nên lạnh hơn, hóa ra vì lạnh nên ta mới tỉnh dậy, ta có chút bất ngờ, mình đã ngủ lâu như vậy rồi sao?
Ta ngoảnh mặt đi, nhìn thấy vẻ mặt lão Từ đang rất lo lắng, hắn còn đang giục bầy lạc đà nhanh chóng rời đi.
Trình Tinh Hà nhìn ta:
"Lúc này mà ngươi vẫn còn ngủ được nhỉ, trời đã tối luôn rồi, chúng ta vẫn chưa tìm ra được tấm thảm nào, nếu còn tiếp tục như vậy thì e là chúng ta sẽ bị gió cuốn đi làm người hầu cho thần linh mất."
Tên mù chữ nhà ngươi, là cái lều mới đúng.
Ta lập tức bừng tỉnh...hôm nay vẫn chưa tìm được cái lều nào? Cmn, vậy tối nay biết ở đâu?
Ta quay người lại, cuối cùng gã đàn ông cường tráng và gã có nốt ruồi đen cũng bắt đầu thấy lo lắng, họ nhìn chằm chằm lão Từ.
Lão Từ cũng chẳng còn cách nào khác, hắn đè lại mảnh vải trên tay, dường như muốn đứng lên lưng lạc đà để cố gắng nhìn xa hơn xem có tìm được cái lều nào không.
Nhưng nhìn mặt trời lặn kiểu này e là trời đã sắp tối.
Trước đây ta cùng từng gặp xui xẻo nhưng chưa bao giờ xúi quẩy như bây giờ, lúc này, ta mới chợt nhớ lại lời mà thầy Cao từng nói với ta, vào những lúc thế này không nên ra ngoài.
Phải chăng đã gặp phải tai họa gì rồi sao?
Vì vậy ta cũng đứng lên, tập trung cao độ cùng tìm với lão Từ, nhưng sa mạc lại bằng phẳng vô tận, hoàn toàn không tìm thấy dấu vết của cái lều nào.
Nó khiến người ta có một cảm giác hoang mang...so với sa mạc rộng lớn, chúng ta quả thật quá nhỏ bé.
Nếu gặp phải gió cát đen ở một nơi không có gì che chắn thế này thì e là khó bảo toàn tính mạng.
Lúc này, Ách Ba Lan đột nhiên hét lớn:
"Ca ca, ngươi xem!"
Ta nhìn theo hướng mà Ách Ba Lan chỉ thì quả nhiên nhìn thấy ở một nơi dường như có một bóng đen chẳng chịt.