Lão Từ vui mừng khôn xiết, hắn đè chặt tấm vải trên cánh tay, dường như vui mừng đến mức muốn nhảy múa trên lưng lạc đà:
"Tốt quá rồi, thần Kerbal phù hộ...Thần Kerbal phù hộ..."
Chỉ là...Ta nhíu mày, cảm thấy cái bóng kia có gì đó không đúng...nó giống như bị tà khí quấn lấy.
Bạch Hoắc Hương nhìn ra vẻ mặt khác thường của ta liền hỏi ta có chuyện gì vậy?
Ta nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu, bất luận đó là gì, cho dù là hang sói động hổ đi chăng nữa thì khi gió cát đen thổi đến, chúng ta chỉ có thể cắn răng xông vào.
Gã đàn ông cường tráng và gã có nốt ruồi đen cũng đã nhìn thấy, họ thở phào nhẹ nhõm.
Tục ngữ có câu tưởng gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời, ở sa mạc cũng vậy, thấy được nhưng không thể chạm tới, nếu ngươi bước qua đó thì cũng phải mất một lúc lâu, lúc này mặt trời đã sắp khuất dạng, chúng ta vẫn không thể đến đó.
Ta bỗng có một dự cảm chẳng lành.
Lão Từ cũng vậy, hắn ra sức thúc giục bầy lạc đà, mắt nhìn có vẻ sắp đến nơi, nhưng có vẻ thứ to lớn đen kịt kia cũng dần biến mất trước mắt chúng ta theo ánh mặt trời.
Ách Ba Lan bỗng sửng người:
"Ca, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy, cái thảm khổng lồ đó..."
Là cái lều mới đúng.
Không, là ảo ảnh mới đúng.
Lão Từ lập tức nhảy xuống khỏi lạc đà, đấm ngực giậm chân:
“Ta dẫn đường bao nhiêu năm nay, không ngờ hôm nay lại phạm phải sai lầm này...”
Chuyện này cũng không thể trách hắn, vừa rồi lúc đi tìm lều trại hắn chắc chắn gặp áp lực rất lớn, hy vọng vừa mới được nhen nhóm, làm gì có ai lại suy nghĩ sang hướng xấu chứ?
Người đàn ông cường tráng cũng biết chuyện gì đang xảy ra, hắn nhảy xuống lạc đà và chửi rủa:
"Còn nói mình là người dẫn đường tài giỏi nhất, bây giờ ngươi đang dẫn đường kiểu gì vậy?"
Đây không phải là đang được hời mà còn õng ẹo chê bai sao? Chúng ta bắt các ngươi đi cùng sao?
Cmn, thật ức hiếp người quá đáng, ta vừa muốn nói thì nhìn thấy dường như có thứ gì đó đang cuộn tròn trong ráng chiều đỏ rực.
Thứ đen kịt đó giống như một cơn bão cát.
Không đợi người ta kịp phản ứng, bão cát đen đã kéo tới...
Lão Từ lo lắng nhảy dựng lên, ngăn chúng ta lại và kiên quyết bắt chúng ta hành lễ với thần Kerbal...đây là báo ứng của việc chúng ta không bái lạy thần Kerbal vào ban ngày.
Trình Tinh Hà có chút dao động, nhìn ta với vẻ thăm dò:
"Thất Tinh, hay là chúng ta cứ thử làm theo lời hắn?"
Ta không còn tâm trí để ý đến hắn, ta đang nhớ đến tà khí lúc nãy.
Chắc chắn nó đang ở gần đây.
Tà khí đó không phải của tà vật, mà là của tà địa...điều đó có nghĩa ở đây nhất định có một tòa nhà nào đó.
Chỉ cần tìm được tòa nhà kia, nói không chừng có thể trốn khỏi trận bão cát đen này.
Lúc này gió cát ngày càng dữ dội, cát như dao sắc chém thẳng vào mặt chúng ta, bầy lạc đà cũng bắt đầu loạng choạng, thậm chí có con còn nằm phịch xuống đất không chịu bước đi.
Lạc đà không đi thì chúng ta cũng chẳng đi được, gió cát càng lúc càng lớn, áo quần trên người chúng ta cũng bị thổi bay 90 độ và kêu vù vù dữ dội trong gió cát giống như bị vô số bàn tay kéo chúng ta lên không trung.
Trình Tinh Hà chân đứng vững, tay nắm chặt lạc đà, sắc mặt hắn vàng vọt như màu cát:
“Chết tiệt, ta biết mình sẽ chết nhưng không ngờ lại phải chết ở đây và làm bạn với những cái tay người chết đó...biết thế lúc nãy ta đã kết thân với chúng để còn làm hàng xóm láng giềng với nhau.
Hàng xóm cái đầu ngươi, đã là lúc nào rồi mà ngươi còn tâm trạng nói mấy lời xúi quẩy đó hả.
Lúc này tên có nốt ruồi đen cũng không chịu nổi nữa, hắn hét lên với lão Từ bảo lão Từ mau nghĩ cách.
Nhưng bây giờ trước mặt là gió cát đen, lão Từ đã không còn quan tâm đến họ nữa, lúc này hắn nằm bẹp dưới đất và không thể dậy nổi, hắn không ngừng hành lễ, niệm bài niệm của dân bản địa, nội dung đại khái là muốn thỉnh cầu thần Kerbal nguôi giận.
Gã đàn ông cường tráng cũng bắt đầu thấy sốt ruột, nhưng sốt ruột cũng vô dụng, chúng ta giống như những con kiến bị ném vào bồn cầu, đối mặt với gió cát đen, ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không có.
Gió càng lúc càng mạnh, mọi thứ dưới chân càng lúc càng hư ảo, da thịt sắp bị cuốn khỏi bộ xương, Ách Ba Lan nắm lấy ta và hỏi có phải có thể bò theo bầy lạc đà không, nhưng đó cũng không phải là cách, nó chẳng khác nào đà điểu vùi đầu mình vào hố, chỉ lấy vải thưa che mắt Thánh...trước đây ta từng nghe nói đã có không ít thương nhân cũng bị gió cát vàng chôn sống theo cách này.
Gã đàn ông cường tráng biết ta đã có cách, thấy lão Từ không còn ích gì, hắn hét lên với ta:
“Vậy ngươi nói xem bây giờ phải làm sao?”
Ta nhanh chóng động não, chợt phát hiện ra nhũng đồi cát xung quanh quả thật có hình dáng đai ngọc.