Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 848 - Chương 848: Bóng Đen

Chương 848: Bóng Đen

Ta là người phương bắc, cả đời chưa từng ra khỏi huyện trấn nên chỉ chủ yếu xem phong thủy về núi, sông, còn về sa mạc, lão già chỉ từng nhắc sơ qua, nói là đồi cát hình thành đai ngọc, sau đó là gì nữa nhỉ? Cmn, ta không nhớ nổi, ta chỉ nhớ hắn nói rằng hắn nói chuyện này với ta cũng vô dụng, dù sao cũng chẳng có ai mời ngươi đến xem phong thủy ở sa mạc.

Vào lúc này, Bạch Hoắc Hương đột nhiên ôm lấy ta, lớn tiếng nói:

"Lý Bắc Đẩu, bây giờ chúng ta sắp chết, có câu này nếu ta không nói với ngươi, ta không cam lòng."

Câu gì chứ?

A, ta đột nhiên nhớ ra rồi, câu nói đó chính là đồi cát hình thành đai ngọc thì núp phía dưới cái khâu đai!

Khâu đai...thật trùng hợp, khâu đai của “đai ngọc” này chỉ cách chúng ta năm bước chân!

Nhưng bây giờ gió cát lớn như vậy, một bước còn bước đi không nổi nói gì là năm bước...

Bất kể thế nào cũng phải thử xem sao.

Vì vậy, ta cũng không nghe rõ Bạch Hoắc Hương đã nói gì, chắp tay khóa nàng tới phía trước ngực ta và bước về phía khâu đai, gã đàn ông cường tráng và gã có nốt ruồi đen có chút bất ngờ khi thấy ta bước về hướng đó, Ách Ba Lan nheo hai mắt trong cát, gắng gượng nhìn rõ:

"Ca, ngươi làm gì vậy?"

"Rít…"

Gió cát càng dữ dội hơn, chỉ “cạch” một tiếng, một chiếc ấm đun nước buộc trên đầu lạc đà đã bị cuốn lên trời và biến mất, có thể nó đã được thần Kerbal nhìn trúng nên bị lấy đi để ngâm cẩu kỷ.

Bốn, ba, hai, một...ta dùng hết sức bình sinh mới có thể bước đến đó, nhưng ở đó chỉ là một bãi cát nhỏ bình thường, không nhìn thấy có gì khác thường, Bạch Hoắc Hương giãy giụa thoát khỏi vòng tay của ta với vẻ mặt khó hiểu, nàng không hiểu ta đang muốn làm gì.

Ta hét lên với nàng:

"Nhảy xuống với ta."

Bạch Hoắc Hương sửng sốt, thậm chí còn tưởng rằng mình nghe nhầm...nói chuyện không đầu không đuôi, hắn có ý gì đây?

Nhưng khi thấy ta quả thật đã nhảy cẫng lên trên bãi cát, nàng chỉ có thể lộ ra vẻ mặt khó hiểu và nhảy theo ta.

Dưới sức nặng hơn 200 kí của hai người, dưới lòng bàn chân có phản ứng, lòng bàn chân buông lỏng ra, giống như có thứ gì đó bị sức nặng của chúng ta đập trúng, ta và Bạch Hoắc Hương rơi tỏm xuống không trung.

Phía dưới có những bậc thang dài bằng đá, ta bảo vệ đầu của Bạch Hoắc Hương, bản thân lại không may bị đập vào mấy lần, đầu óc có chút quay cuồng nhưng vẫn gắng gượng đứng vững và ngẩng đầu lên, phía trên đầu, những bãi cát vẫn đang cuồn cuồn rơi xuống, Trình Tinh Hà phản ứng rất nhanh, đột nhiên không thấy ta và Bạch Hoắc Hương đâu, hắn lập tức đi theo, nhìn thấy phía dưới có một cái động, thế là liều mạng nhảy xuống cùng bầy lạc đà của chúng ta.

Nơi này nằm dưới bãi cát nên đương nhiên có thể trốn gió cát đen.

Trình Tinh Hà vui như hội, Ách Ba Lan cũng vui mừng không kém, lão Từ có chút sửng sốt, sau khi bước vào, hắn đột nhiên tỉnh táo lại, khi đi xuống bậc thang, hắn vừa thực hiện nghi thức hành lễ kỳ lạ vừa hôn lên bậc thang và nói cảm tạ thần Kerbal hiển linh.

Trình Tinh Hà rất bất mãn với điều này, cho rằng lão Từ thật hồ đồ...rõ ràng là Thất Tinh hiển linh.

Gã đàn ông cường tráng và tên có nốt ruồi đen cũng không phải là những kẻ ngốc, không đợi chúng ta mời, bọn họ đã ngang nhiên bước vào, đến khi con lạc đà cuối cùng bước xuống bậc thang, ta quay lại và sờ vào những tảng đá một lúc lâu thì sờ trúng một tảng đá nhô lên, vừa cạy tảng đá ra thì đột nhiên một tảng đá khác nhô ra chắn ngang lối đi.

Lúc này, tiếng gió gào thét bên ngoài đã bị chặn lại.

Tia sáng cuối cùng bị cắt đứt, trong bóng tối, một đám người thở dài thườn thượt.

Lão Từ lảm nhảm không ngừng, kéo chúng ta lại và nói rằng mạng sống này là nhờ thần Kerbal ban tặng, bào chúng ta hãy nhanh chóng hành lễ, ta không thèm đáp lại mà bật đèn pin lên.

Nhìn xung quanh một lượt, chúng ta bỗng sững sờ, không ngờ nơi này lại rộng như vậy, thậm chí nó giống một con phố, những chiếc xe ngựa còn có thể chạy ở giữa.

Lão Từ nhìn qua, lẩm bẩm nói:

"Thần Kerbal quả thật hiển linh rồi... cái này, đây không phải là cái lều Babu sao?"

Trình Tinh Hà hỏi:

"Lại là tấm thảm gì nữa vậy?"

Lão Từ thở dài, thận trọng nói, đây là cái lều lớn nhất được xây dựng để tránh gió cát đen khi thành phố Kerbal còn thịnh vượng, nhưng trong một trận gió cát đen, nó đã biến mất và không bao giờ thấy xuất hiện nữa.

Có người thậm chí còn hoài nghi cái lều này chỉ có trong truyền thuyết, dù sao cũng chưa từng có ai nhìn thấy.

Vừa nói lão Từ vừa lấy đèn pin ra soi sáng xung quanh.

Nơi này trống trải, hai bên có các hang động, trong mỗi hang động đều có bóng đen khả nghi vây quanh.

Bước tới nhìn kỹ những bóng đen kia, lão Từ càng thêm phấn khích, hắn khom người lạy hang động, nói rằng thần Kerbal đã thật sự hiển linh, đây quả là một kỳ tích.

Bình Luận (0)
Comment