Lúc này, bỗng nhiên có một sợi dây thừng tơ vàng đuôi ngọc bay ra, kéo chân con nhện lại, đồng thời, một người không biết từ đâu nhảy ra, thoáng cái đụng vào người ta và người to con, ta và người to con bị đụng rồi cùng nhau văng ra, móng vuốt lớn kia bị lệch đi và cắm vào mặt đất sát bên người ta, da đầu ta tê dại.
Cửu tử nhất sinh à.
Ách Ba Lan thu lại dây thừng tơ vàng đuôi ngọc, né sang bên khác để tránh móng vuốt lớn, hỏi:
“Ca…ca không sao chứ?”
“Cái đầu ngươi!”
Giọng điệu nổi nóng của Trình Tinh Hà vang lên sau lưng ta, vừa rồi chính hắn đã đụng phải ta:
“Mặc kệ ngươi là ai, Thất Tinh đã liều chết cứu ngươi, đã không cảm ơn còn chưa tính, đằng này còn cắn ngược lại, lương tâm ngươi bị chó ăn rồi à?”
Lần này, người to con cũng bị đụng văng ra ngoài rất xa, hắn ngẩng đầu, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm ta, biểu cảm càng thêm phức tạp, giọng điệu vẫn hung ác như cũ:
“Ngươi rốt cuộc...”
Mà lúc này, con nhện lớn mở miệng ra, tiếp tục chạy tới chỗ bọn ta muốn cắn xuống, ta túm lấy Trình Tinh Hà tránh khỏi rồi lớn tiếng nói với người to con:
“Mọi chuyện phải biết phân rõ nặng nhẹ, không phải các ngươi tới đây vì con nhện lớn này sao? Giết chết con nhện lớn đi, chuyện của lão Hải chúng ta hãy bình tĩnh nói chuyện sau!”
Giọng điệu của nốt ruồi đen lớn cũng gấp gáp:
“Con gà con kia nói đúng đấy, trước tiên phải xử lý tên này rồi nói sau! Ta sắp không chịu nổi...”
Thì ra nốt ruồi đen lớn gặp xui xẻo, bọn ta lăn ra thoát khỏi người con nhện, còn hắn lại bị móng vuốt của con nhện lớn kia kéo lại, tựa như con mèo nhỏ bị sợi dây quấn lại, mắt thấy sắp mất mạng rồi.
Mặc dù người to con rất lỗ mãng nhưng dầu gì cũng phải nghe lọt câu này, hắn siết chặt nắm đấm rồi xông về phía con nhện lớn kia, vẫn muốn đi móc mắt con nhện lớn.
Nhưng con nhện lớn cũng không phải kẻ ngốc, đã bị chộp mắt mấy lần rồi thì làm sao có thể ngoan ngoãn tiếp tục mặc cho người to con chơi đùa nó, nó mở miệng rộng ra, lập tức muốn đi cắn người to con.
Người to con chỉ có thể tránh né, nhưng vừa tránh chính là rơi vào thế hạ phong – cả người con nhện cứng rắn như sắt, không có điểm yếu nào, người to con cũng chỉ có thể chộp lấy mắt, một khi né tránh sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực, sớm muộn gì cũng bị ăn.
Trình Tinh Hà bắt lấy cơ hội này lập tức túm lấy ta đi:
“Còn đứng sững sờ ra đấy chờ sét đánh sao? Sợ hắn không tính sổ với ngươi à? Trước tiên để đạn bay một lát, người to con sẽ giữ chân con nhện ở đây, chúng ta tìm cơ hội chạy thôi.”
Ta nói ngươi biết cái đếch gì, con nhện lớn này quả thật không phải tà ma bình thường, nếu người to con đánh không lại mà phải bỏ mạng, mấy người chúng ta cũng không phải đối thủ của nó, còn chạy ư? Tặng không đầu người còn tạm được.
Nếu muốn bảo toàn mạng trở ra thì chỉ có một cách.
Đầu óc Trình Tinh Hà rất nhanh nhạy, lúc ấy mặt hắn lập tức xụ xuống:
“Hợp tác với họ?”
Ta cũng không muốn, nhưng chuyện đã đến nước này, cái gì cũng không quan trọng bằng mạng người.
Trình Tinh Hà vừa nghĩ như vậy cũng có lý, lúc này Ách Ba Lan cũng đã nhảy qua dây thừng tơ vàng đuôi ngọc và chạy đến bên cạnh bọn ta:
“Ca, làm sao bây giờ?”
Ta nhìn về phía người to con rồi nói:
“Ta đưa ngươi lên đầu nhện, được chứ?”
Người to con hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn ta:
“Chỉ dựa vào ngươi?”
Mình ta thì không được, nhưng ba anh thợ đánh giày hợp lại vẫn bằng một Gia Cát Lượng mà.
Nốt ruồi đen lớn ở gần chân nhện, muốn ra không được mà vào cũng không xong, hắn vội nói:
“Đã đến lúc này rồi, cứ nghe họ đi!”
Người to con cũng không còn lựa chọn nào khác, nhảy đến bên cạnh ta:
“Làm sao đưa lên được?”
Ta nhìn về phía Ách Ba Lan.
Ách Ba Lan dùng roi da, dùng cái này có thể gọi là một người xuất quỷ nhập thần – hắn lớn lên dưới tay ông cụ Lan, đương nhiên không phải loại tầm thường gì. Ách Ba Lan lập tức hiểu ý, dùng roi quấn lấy thắt lưng người to con rồi quăng hắn lên đầu con nhện.
Người to con bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng tay trái ấn lấy vết thương trên vai phải, cong đầu ngón tay lên rồi vận hành tay trừ tà.
Mà con nhện lớn thấy có thứ gì đó bay tới, phản ứng cũng rất nhanh, vươn móng vuốt ra muốn móc người to con xuống, mà ta chỉ chờ cơ hội này, lập tức nhào tới rồi dùng sát khí của Thất Tinh Long Tuyền nổ lên đùi khác của nó.
Vừa rồi con nhện cũng hiểu biết được sự lợi hại của Thất Tinh Long Tuyền, không để ý tới người to con mà muốn tới bắt ta, mà người to con bắt lấy cơ hội này, lại bóp nát hai con mắt nhện.
Con nhện đau đớn, cả cơ thể đều cuộn lại, Trình Tinh Hà vừa có chút vui mừng:
“Được rồi!”
Không đúng...Gần như trong nháy mắt, con nhện lại giãn cơ thể ra lần nữa rồi xông về phía bọn ta.
Nó đã bị bọn ta chọc giận rồi.