Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 885 - Chương 885: Một Chân Đáng Giá Năm Triệu

Chương 885: Một Chân Đáng Giá Năm Triệu

Đây là lần đầu tiên hắn thấy con mèo này nịnh nọt lấy lòng người khác.

Trái tim ta đập thình thịch - bởi vì ta biết một truyền thuyết.

Tại sao loại mèo này lại có thể trở thành ngự mèo? Chính là bởi vì nó rất biết nhận chủ - nó chỉ thần phục Chân Long, nhận ai làm chủ thì đó là điềm lành lớn, chứng tỏ...

Dấu hiệu này quá lớn, ta vội loại bỏ ý nghĩ này.

Lúc này Trình Tinh Hà cũng lấy lại tinh thần, vội nói:

“Chuyện này cũng đã giải quyết giúp ngươi rồi, ngươi mau định gá đầu chó vàng cho bọn ta đi - muốn đưa tiền mặt nha!”

Ông già cũng phản ứng lại, gật đầu, đeo mắt kính vào và cầm kính lúp lên, bắt đầu quan sát đầu chó vàng của bọn ta.

Vừa nhìn qua, biểu cảm của ông già giống như là có chút bất ngờ, ngẩng đầu hỏi bọn ta là thứ này từ đâu ra?

Trình Tinh Hà xem phim truyền hình nhiều, vừa nghe ông già hỏi vậy, lập tức vui mừng hỏi:

“Có phải nó rất đáng giá không?”

Ông già gật gật đầu, bụp bụp đánh loạn vào bàn tính – người lão phái học nghề ở thời kỳ cũ thường tính toán theo kiểu này nên không quen máy tính, sau đó ngẩng đầu dùng tay ra hiệu với bọn ta:

“Hai mươi triệu.”

Ba bọn ta lập tức ngây ngẩn cả người:

“Hai mươi triệu?”

Còn thiếu năm triệu thì phải?

Trình Tinh Hà lập tức phản bác:

“Không đúng, bọn ta đã từng gặp qua, vật này có thể bán 1,3 triệu dollar...”

Ông già lắc đầu nói:

“Ta cũng biết, nhưng vàng này của các ngươi, kết cấu tuy tốt nhưng không lớn như vậy, quan trọng hơn là...”

Nói xong còn tập hợp bọn ta lại:

“Vàng này là vàng rỗng ruột, trong nghề gọi là Long Cốt Kim.”

Sau khi bọn ta nhìn kỹ lại mới được, khối vàng này còn nhẹ hơn đầu chó bình thường.

Trời ạ, mắt thấy thời gian sắp hết hạn rồi, sao đang yên đang lành còn thiếu năm triệu chứ?

Chẳng lẽ lần này thật sự phí công rồi? Mọe nó, sao lại đen đủi vậy chứ?

Trình Tinh Hà chưa từ bỏ ý định:

“À đúng rồi, vừa rồi bọn ta đã cứu một chân của ngươi...Một chân cũng đáng giá 5 triệu chứ?”

Ông già lắc đầu:

“Ta cảm ơn các ngươi đã giúp ta giải quyết chuyện này, nhưng ta chỉ là người cầm chìa khóa, không phải chủ vàng thật sự, ta bằng lòng nhưng ông chủ đứng sau sẽ không vui, các ngươi đây là...”

Ta hiểu được ý của ông già, bảo hắn làm giả báo cáo giá cả chính là đập chén cơm cả đời của mình, người lão phái xem trọng danh dự hơn cả tính mạng, chết cũng không thể đồng ý.

Bọn ta đang làm khó hắn rồi.

Trình Tinh Hà còn muốn nói gì đó, ta lại kéo hắn lại, nói tất cả đều là số phận rồi, nếu ông trời đã cố ý không cho chúng ta cơ hội này thì cũng giống như sợi dây chuyền có thể đứt đoạn ở bất cứ mắt xích nào.

Trình Tinh Hà không cam lòng, lẩm bẩm:

“Nhưng chúng ta đã vào sinh ra tử, chẳng lẽ coi như chơi đùa vô ích sao?”

Ta lại một lần nữa nhớ lại thứ bỗng nhẹ nhàng rời khỏi cơ thể ta, chẳng lẽ khí vận thật sự bị mang đi rồi ư?

Ách Ba Lan còn muốn nhanh giải quyết chuyện phá cục để tìm người yêu, vừa thấy chuyện mật quyển đòi vàng này, cũng siết chặt nắm tay rồi nói:

“Ta đi tìm ông nội ta...”

Đúng lúc này, con mèo lông vàng kia bỗng nhiên vọt tới trên người ta, ý là làm nũng muốn ta ôm nó, thoáng cào cào áo sơ mi của ta.

Ông già nhìn chằm chằm vào ta, đột nhiên “ồ” một tiếng.

Ta hơi khó hiểu, ông già lập tức chỉ vào túi áo sơ mi của ta:

“Đại sư, ngài cho ta xem thử đồ vật kia của ngài đi.”

Đồ vật của ta? Ngoại trừ Thất Tinh Long Tuyền và xích Huyền Tố ra thì ta không có đồ vật gì đáng giá cả, nhưng sau khi nhìn theo tầm mắt của hắn, lúc này ta mới nhìn ra - hắn đang chỉ vào một đồng tiền trong túi áo sơ mi của ta.

A, ta nhớ ra rồi - đây là dây cỏ thông bảo mà vị thần Carba đeo ở trên người để chứng minh thân phận, chắc là treo trên cổ lão Từ.

Ta cũng không nhớ rõ từ lúc nào đã để ở trên người - chẳng lẽ, cũng là thế thân Ba Lạt kia bỏ vào cho ta?

Ta vội lấy ra, vừa rồi ông già thấy đầu chó vàng cũng không kích động, nhưng khi thấy được đồng tiền kia, tay cũng run rẩy, muốn cầm lấy nhưng suy nghĩ một lát lại đeo găng tay vào, mới dè dặt đưa hai tay tới, soi đèn nhìn một hồi lâu mới cảm thán nói:

“Đúng là Vĩnh Hợp Thông Bảo? Phẩm tướng này...”

Mắt của ba người bọn ta trứng lớn, tiền Ngũ đế thì bọn ta đều biết, nhưng Vĩnh Hợp Thông Bảo này thật sự là lần đầu tiên nghe nói đến, nhìn bộ dáng của ông già này, chẳng lẽ rất hiếm ư?

Ông già ngẩng đầu, trịnh trọng nói:

“Cái này ngươi bán cho ta được không? Ta sẽ đưa ngươi năm trăm...Không, ngươi đã cứu chân ta, ta dựa theo thực giá nói với ngươi, 25 triệu.”

Ba người bọn ta lập tức ngây ngốc – thì ra đầu chó vàng mà bọn ta phải vào sinh ra tử mới lấy được đem ra ngoài còn không đáng giá bằng một đồng tiền như thế?

Bình Luận (0)
Comment