Ông già thở hổn hển, cũng rất lo lắng nhìn chằm chằm vào ta:
“Ngươi có bán không, ta lập tức đi kiếm tiền.”
Kẻ ngốc mới không đồng ý!
Cộng với đầu chó vàng chính là 45 triệu đấy.
Thực sự ngay cả nằm mơ ta cũng không mơ thấy nhiều tiền như thế!
Ông già vừa nghe ta đồng ý bán mới nhẹ nhàng thở ra, cả người cũng run rẩy, suýt chút nữa đứng không vững, vội nhét một viên thuốc vào miệng.
Trình Tinh Hà lấy lại tinh thần, nhéo ta một cái, thấy ta đau đến giật mình, ánh mắt mới sáng lên nói:
“Không phải nằm mơ!”
Cái đầu nhà ngươi, tại sao ngươi không tự nhéo mình đi? Hắn bị ta đánh lại một cái.
Trình Tinh Hà còn không nỡ hơn ta, càng thương tiếc mồ hôi công sức của mình, đương nhiên không chịu, tiếp theo lại hỏi ông già:
“Tại sao vật này lại đáng giá như vậy?”
Ông già nhìn xung quanh một lượt, mới nhẹ giọng nói:
“Vật này có liên quan đến một vương triều đã biến mất – Cảnh Triều.”
…
Ta bắt đầu thấy hứng thú:
“Đây chính là niên hiệu Cảnh Triều?”
Ông già lắc đầu:
“Ta cũng không chắc chắn, nhưng trong một số tài liệu về Cảnh Triều đã có nhắc đến loại thông bảo này, hiện nay vẫn chưa có ai tận mắt nhìn thấy...có một người giàu rất có hứng thú với lịch sử thiểu số này, một khi thứ đó xuất hiện, nó sẽ là món đồ vô giá..."
Trình Tinh Hà bỗng cảm thấy mình đã chịu thiệt:
"Vậy ngươi đưa cho chúng ta 25 triệu, không được ít hơn."
Ông già lộ ra một nụ cười quỷ quyệt:
"Trong ngành này hàng hóa đã có giá cố định, không ai có thể làm gì được, hay là các ngươi đến chỗ khác hỏi xem sao?"
Vấn đề là chúng ta không còn thời gian.
Trình Tinh Hà cũng không còn cách nào khác, hắn chỉ nói rằng lần này lão già được hời rồi và bảo hắn mau đưa tiền.
Ông già lộ ra vẻ mặt hài lòng, vội thanh toán cho chúng ta, Trình Tinh Hà có chút lo lắng, nhanh tay lấy điện thoại gọi cho Phùng Quế Phân, bảo nàng nhanh chóng mua vé vào cửa.
Ta nhìn đồng hồ trong cửa hàng của ông già...còn mười phút nữa.
Không ngờ lúc Phùng Quế Phân bắt máy, giọng nói của nàng đầy tiếc nuối:
"Đại sư vẫn chưa đến sao? Thật đáng tiếc..."
Trình Tinh Hà vội nói:
"Không phải vẫn còn mười phút nữa sao?"
Ông già đang ngồi ngắm nghía món đồ thông bảo, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, vội nói:
"Thật xin lỗi...đồng hồ này của ta chạy chậm mười phút."
CMN...vậy là chúng ta đã muộn rồi sao?
Trình Tinh Hà tức giận đá văng chiếc ghế dài trước mặt và nói:
"CMN...đến cả trong phim cũng không có nhiều trắc trở như vậy! Thất Tinh, ngươi nói đúng lắm, thứ gì đã định sẵn không thuộc về chúng ta thì có miễn cưỡng cũng chẳng được.”
Ách Ba Lan ngồi phịch xuống ghế:
"Ca, không lẽ..."
Nhưng lúc này, ông già lại chen ngang:
"Cho ta hỏi các ngươi đang vội đi đâu vậy? Không lẽ là vội mua vé vào cửa buổi đấu giá của Lưu Ly Kiều sao?"
Trình Tinh Hà và ta ngẩn người một lúc:
"Ngươi cũng biết sao?"
Còn chưa nói xong, trước cửa bỗng có một chiếc xe sang trọng chạy tới và lẳng lặng dừng lại, vài người mặc âu phục bước vào.
Những người này mặc âu phục rất chỉnh tề, dáng người đàng hoàng, khắp người toàn là châu báu, tuy rằng vàng trên tay không nhiều như lão già, nhưng ở ngón út và ngón cái cũng đeo chật kín, họ tập hợp lại không chừa ra một khoảng trống, đây là những người có khả năng giữ tiền, chuyên thu và quản lý tiền.
Truyền thuyết kể rằng vào thời xưa, khi tuyển dụng những người học việc trong các ngành liên quan đến tiền bạc như kế toán, đầu tiên, những đứa trẻ được yêu cầu nắm một bàn tay đầy nước...ai không để lọt nước thì có thể vào làm nghề này.
Xem ra những người này cũng giống như ông già, đều làm nghề giám định bảo vật, chắc chắn đã từng làm nhiều vụ làm ăn lớn.
Vào thời cổ đại, đây được coi là một ngành nghề lâu đời...quản gia trong các hiệu cầm đồ.
Quả nhiên, mấy người họ lập tức chào hỏi sư phụ:
"Sư phụ, đã đến giờ rồi, người đã chuẩn bị xong chưa?"
Sắc mặt ông già trở nên nghiêm túc:
"Đã đến giờ gì chứ, ăn nói kiểu gì vậy, các ngươi là người của Diêm Vương sai đến thúc giục người chết sao?"
Đám người đó không tỏ chút thái độ, vội sửa lại:
"Đã đến thời gian đến buổi đấu giá, xin mời người đến tham dự."
Ta và Trình Tinh Hà nhìn nhau, chúng ta nhìn thấy huy hiệu pha lê trên cổ áo của những người đàn ông mặc âu phục này:
"Nhà đấu giá Lưu Ly Kiều."
Nhà đấu giá mật quyển Tứ Tướng cục có quan hệ với ông già này?
Ông già cẩn thận cất thông bảo đi và làm động tác “xin mời” với chúng ta:
“Đại sư đã chữa chân cho ta, ân tình này không biết báo đáp thế nào, nay được đưa mọi người đến Lưu Ly Kiều là vinh hạnh của chúng ta."
Khi những người đàn ông mặc âu phục nghe thấy vậy, họ nhanh chóng lịch sự mời chúng ta lên xe:
"Thì ra là khách quý của chúng ta."
Những người này đã quen phục vụ những khách hàng lớn, vì thế cách họ phục vụ đem lại một cảm giác rất thoải mái, trong khoảnh khắc, chúng ta có cảm giác mình như là thích vương bối lặc, thong dong bước lên xe...đáng tiếc Bạch Hoắc Hương không đến, nếu không nàng sẽ có hội chứng kiến cảnh tượng này.