Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 887 - Chương 887: Bảo Vật

Chương 887: Bảo Vật

Bỗng nhiên ông già kéo ta lại và nhất quyết bắt ta cầm ly rượu vỡ đi...hắn nói rằng mình như tê dại khi nhìn thấy nó, hắn không thể giữ thứ đó lại nên bảo ta lấy đi, xem như đó là quà đáp lễ vì đã giúp hắn.

Hắn vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt đau đớn, cái ly đó có vẻ cũng rất có giá trị.

Đồ miễn phí tội gì không lấy, ta mỉm cười và nhận lấy nó...giúp cung nữ đó giải thoát cũng xem như tích chút công đức.

Trình Tinh Hà lấy vai huých vào người ta, thì thầm:

"Đã ra ngoài rồi mà vẫn còn hành lễ với ngươi nhỉ, lại còn là món quà hành lễ hoành tráng."

Đối mặt với chủ nhân mới mà có thể không hành lễ sao?

Thấy ta sắp rời đi, Kim Ty Hổ cũng lưu luyến không nỡ, nó muốn đi cùng ta nhưng lại bị ông già ôm đi.

Sau khi lên xe ta mới thấy chiếc xe này mới giống xe của gia đình Giang Thần làm sao, vẻ ngoài trông có chút sang trọng nhưng bên trong thì thật sự hơn cả sang trọng.

Ông già nhường ghế chính cho chúng ta, cười mỉm nói:

“Đại sư quả nhiên là đại sư, ngươi cũng đến vì thứ đó sao?”

Lúc đó tim ta đập thình thịch, thầm nghĩ không lẽ mọi người đều biết về mật quyển Tứ Tướng cục rồi sao?

Thế thì không hay rồi...nếu thật sự như vậy thì chúng ta liệu có thể đấu lại những đối thủ cạnh tranh đó không?

Trình Tinh Hà cũng sửng sốt một lúc, thấp giọng nói:

"Các ngươi cũng có hứng thú với thứ đồ quèn đó sao?"

Ông già có chút khó hiểu:

"Lời này của ngươi sao ta nghe có cảm giác như thứ đó là đồ bỏ đi vậy...hôm nay có rất nhiều người có tiếng tăm đến đây vì thứ đó đấy."

Nói rồi, hắn nhớ đến số tiền của chúng ta rồi lắc đầu nói:

"Đương nhiên rồi, quan trọng là có tham gia, các ngươi có thể tận mắt chứng kiến bảo vật đó cũng xem như được mở rộng tầm mắt."

Trong lòng ta hiểu rất rõ...ý hắn muốn nói là nhiều người có tiền để ý đến thứ đó như vậy, với số tiền 45 triệu cỏn con của chúng ta, quả thật đến đó cũng chỉ ngồi xem người ta tranh giành với nhau mà thôi?

Trình Tinh Hà suýt chút nữa đứng dậy nhưng đã bị ta ấn xuống:

"Không phải chứ, họ muốn thứ đó để làm gì chứ? Rảnh rỗi sinh nông nỗi?"

Ông già có chút khó xử:

"Lời này của ngươi mới là...ai mà chẳng muốn có bảo vật đó chứ?"

Cũng đúng...Chỉ dựa vào Chu Tước cục thôi cũng đã có thể thu hút nhiều người như vậy, nếu những ngươi đó biết được sự thật về Tứ Tướng cục thì đến giành giật cũng là chuyện thường tình.

Tuy nhiên, bây giờ đã có nhiều người biết bí mật này như vậy rồi sao?

Cạnh tranh với nhiều đối thủ như vậy, cơ hội quả thật rất mong manh.

Ông già thấy sắc mặt của chúng ta có chút khó coi thì liền an ủi, lúc này, một người đàn ông mặc âu phục thấp giọng nói, trông có chút khó xử:

"Sư phụ, vẫn còn một chuyện muốn xin người chỉ giáo."

Ông già bảo hắn đừng vòng vo nữa mà hay mau nói ra.

Người đàn ông mặc âu phục thấy chúng ta ở đây nên càng khó xử hơn, ông già do dự một lát rồi ghé sát tai qua và bảo hắn nói.

Chúng ta cũng không muốn nghe, nhưng không gian bên trong xe chỉ có từng đó, không muốn nghe cũng không được, người đàn ông mặc âu phục lẩm bẩm, sắc mặt ông già bỗng nhiên biến sắc:

“Một chuyện lớn như vậy sao ngươi không nói sớm!"

Người đàn ông mặc âu phục chỉ có thể nói:

"Khi chuyện xảy ra chúng ta đã lập tức đến tìm người, nhưng...người nói còn có chuyện gì quan trọng hơn cái chân của ta sao?"

Một người đàn ông mặc âu phục khác chen vào:

"Sư phụ, thứ đó vốn đã xui xẻo, từ đầu ta đã cảm thấy chúng ta không nên nhúng tay vào, nhưng bây giờ ngươi xem..."

Ông già sắc mặt trầm ngâm:

"Bây giờ ngồi tranh cãi chuyện này cũng chẳng có ích gì, mau tìm kiếm đi! Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, rất nhiều người còn đang đợi đấy! Các ngươi muốn danh tiếng của Lưu Ly Kiều bị hủy hoại trong tay các ngươi sao?"

Một người đàn ông mặc âu phục không nhịn được nói:

"Nếu có thể tìm được...thì đã không phiền đến lão gia lo lắng rồi."

Một kẻ ngốc cũng có thể nghe ra họ đã làm mất đồ!

Ta nhất thời không nhịn được, định hỏi ông già thì Trình Tinh Hà đã nhanh nhảu hơn ta, hắn giữ ống tay áo của ông già và hỏi:

"Ông già, ngươi làm mất thứ gì vậy, là thứ mà chúng ta muốn mua đó sao?”

Ông già hít vào một hơi, tay run run:

"Nghe nói thứ này đi tới đâu thì ở đó xảy ra tai họa, ai động vào cũng sẽ chết, quả nhiên không hề sai..."

Nhà đấu giá này mặc dù tầm thường, nhưng thực lực thật khiến người ta kinh ngạc, phía sau còn có nhân vật lớn không lộ diện, bảo vệ ở đây đều là những người cường tráng có thực lực, sao có thể làm mất đồ được nhỉ?

Nhưng...Ta có thể nghe ra chút manh mối, thứ này còn có truyền thuyết?

Trình Tinh Hà hỏi trước:

"Mặc dù mật quyển rách nát đó chẳng mang lại điều gì tốt lành, nhưng có lẽ ngươi đã hiểu lầm nó khi nói rằng nó là thứ mang đến tai họa. Chúng ta cũng đã từng chạm vào thứ đó, không phải vẫn còn đang sống sờ sờ đây sao."

Bình Luận (0)
Comment