Nghe hắn nói vậy, ông già và người đàn ông mặc âu phục có hơi ngạc nhiên:
"Mật quyển rách nát?"
Mọi người ai nấy nhìn nhau, ông già nói:
"Có lẽ chúng ta đang không cùng nói đến một thứ, thứ mà ta đánh mất không phải là mật quyển gì đó, mà là thứ này."
Nói rồi hắn đưa cho chúng ta xem một cuốn sổ tay.
Ta nhìn vào trang bìa, bỗng sững sờ:
"Thứ này...các ngươi cũng có thể đem ra đấu giá sao?"
Ta đã từng thấy thứ này trên mạng...nó được gọi là bình thần Bát Bảo.
Quả thật có một truyền thuyết đáng sợ về bình thần Bát Bảo này, thứ này còn có một biệt hiệu là bình người chết.
…
Ban đầu là một con sông nào đó bị ngập lụt nên người dân địa phương phải sơ tán, lúc đó không có thương vong nào, nhưng không ngờ sau khi mực nước trở lại bình thường thì lại có rất nhiều người lần lượt chết đuối.
Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ...con sông này bình thường đều yên ắng, phẳng lặng, người dân địa phương cũng đã quen sống với nước, sao có thể chết đuối được chứ?
Mọi người đều lo lắng, bất an trong một thời gian, nói rằng khi nước sông dâng lên, trong núi sẽ có một con ma nước lao ra và bắt người đến thế thân!
Nhưng con người không thể sống thiếu nước, họ phải đến lấy nước để sinh hoạt, một ngày nọ một người làm nghề mổ lợn đi lấy nước về để rửa thịt lợn thì nhìn thấy một người đang giãy giụa với phần đầu bị mắc kẹt dưới sông, hắn nghĩ rằng chuyện chẳng lành đang xảy ra.
Người mổ lợn vội chạy tới cứu người thì phát hiện tay của người đó dường như đã chìm xuống nước và không thể nào rút ra được, hắn muốn giúp nhưng không ngờ lực phía dưới nước rất mạnh suýt chút nữa đã kéo hắn xuống.
Trong lúc vội, người mổ lợn lấy ra con dao mổ lợn và chặt đứt tay của người đàn ông sắp chết đuối, nhờ vậy mới có thể cứu được hắn lên bờ.
Người đàn ông chết đuối tỉnh dậy và kể lại rằng khi hắn đi lấy nước, hắn nhìn thấy một cái bình trôi trên sông, hắn thấy cái bình còn tốt nên bèn lấy tay vớt nó lên, không ngờ cái bình đó như một vật còn sống ngay lập tức kẹp chặt tay hắn và kéo hắn xuống, nếu không nhờ người mổ lợn thì có lẽ hắn đã không thể sống sót.
Lúc này người dân địa phương mới ngộ ra, trước đây có nhiều người chết đuối như vậy thì ra là do cái bình này quấy phá.
Trong làng cũng không có ai sáng suốt nhìn ra sự việc, họ cho rằng người mổ lợn khỏe mạnh, cường tráng, dũng cảm nên mới nhờ hắn đến vớt cái bình đó lên.
Thấy mọi người đều gửi gắm hy vọng vào mình, người mổ lợn đương nhiên đồng ý ngay, hắn ngày nào cũng cắm sào đợi nước, cuối cùng, một ngày nọ, hắn đã chờ được cái bình đó và vớt nó lên.
Cái bình đó phủ đầy bụi, hình dáng không mấy nổi bật, người dân địa phương cho rằng đây là thứ ma quỷ, sợ nó sẽ tiếp tục mang đến tai họa nên mới đập nát nó đi.
Không ngờ, khi chiếc bình bị đập trên bậc đá, lớp vỏ xám bên ngoài nứt ra, bên trong hiện ra một ánh sáng vàng.
Người dân địa phương sửng sốt và bóc lớp xám ra thì biết rằng chiếc bình được phủ một lớp sần sùi, nhưng bên trong lại là vàng thuần khiết, bên trên còn có rất nhiều hoa văn, còn gắn đủ các loại đá quý. Công nghệ khảm nạm luyện kim thời cổ đại rất phát triển, chưa có ai từng nhìn thấy một vật quý giá và đẹp đẽ như vậy, một vẻ đẹp không có thực trên trần gian.
Đẹp đủ để khêu gợi lòng tham của con người.
Người dân địa phương ngay lập tức vì cái bình này mà làm rùm beng lên...tên bị đứt tay nói rằng thứ này nên thuộc về bọn họ...nếu không phải nhờ hắn phát hiện ra thứ này thì nó sẽ còn tiếp tục ở dưới nước hãm hại người khác!
Những gia đình có nạn nhân chết đuối trước đây cũng làm loạn lên...nói rằng ngươi chỉ đứt một tay, sao có thể đem ra so với gia đình chúng ta chứ, gia đình chúng ta đã mất mạng vì nó, con người không thể chết vô ích được, cái bình này nên thuộc về chúng ta.
Có khá nhiều gia đình có nạn nhân chết đuối, bọn họ tranh giành không dứt, nói rằng thứ này nên thuộc về mình, cũng không biết do ai khơi mào trước mà mọi người trong làng xông vào đánh đấm lẫn nhau, sứt đầu mẻ trán, có chết cũng muốn thứ đó thuộc về mình.
Lúc này, người mổ lợn đột nhiên lấy cái dao mổ lợn của mình ra và hua hua như mãnh hổ...các ngươi đã quên là ai đã vớt cái bình này lên rồi sao?
Ngôi làng đẫm máu, cái bình cuối cũng đã thuộc về người mổ lợn.
Nhưng khi cái bình vừa đến tay hắn thì quan huyện mang gia nhân đến...người mổ lợn đã giết nhiều người như vậy, xử trảm đã là nhẹ tay với hắn, cái bình này đương nhiên phải thuộc về quan huyện.
Quan huyện ôm lấy cái bình, thích đến nỗi cơm không thèm ăn nước không thèm uống, đến lúc đi ngủ cũng ôm theo bên cạnh, khi cấp trên của tên quan huyện này biết chuyện thì đã hạ lệnh cho hắn đem cái bình đến giao nộp.