Tên quan lệnh không nỡ, hắn đã từ bỏ chức quan huyện để ôm lấy cái bình bỏ trốn, cấp trên phái binh lính đuổi theo, nói hắn tham ô phạm pháp nên phải bắt về xử lý. Cái bình đó khi rơi vào tay cấp trên, hắn cũng đã bị mê hoặc, tiếng tăm của cái bình đó đã được truyền ra ngoài và cuối cùng truyền đến tai của một vị quan có chức quyền thời đó.
Vị quan quyền lực đó cũng rất thích cái bình này, tên cấp trên đó đã bị gán cho một tội vô căn cứ và bị lục soát nhà, và rồi cái bình đó thuộc về vị quan quyền lực.
Hắn cũng rất u mê cái bình, nhưng rồi lại bị quan lớn trong cung biết được, vị quan đó cũng giống như Ngao Bái Nghiêm Tung, chẳng có kết cục gì tốt đẹp, cái bình đó đã được mang vào cung.
Nhưng nó vào cung không được bao lâu thì nội bộ rối loạn, triều đại diệt vong.
Trong lúc hỗn loạn, cái bình đó đã biến mất không tăm tích, có người nói cái bình đó đã được một người chức tước cao mua lại, người đó có tà khí mạnh nên có thể trấn giữ được thứ này, nó sẽ không làm loạn được nữa. Cũng có người nói rằng cái bình đó đã rơi xuống sông và tiếp tục hại người. Cũng có người nói rằng hắn có tai mắt, thật ra cái bình đó đã được một phú ông mua về và đang giấu trong mật thất, chỉ có người trong hoàng thất của nước ngoài mới có cơ hội nhìn thấy.
Nguồn gốc của cái bình này còn có nhiều lời đồn khác nhau hơn nữa, họ gắn nguồn gốc của cái bình này với rất nhiều nhân vật lịch sử, càng truyền đi càng nghe thần kỳ, nghe kể còn uy lực hơn cả đạn hạt nhân.
Thứ này cũng từng xuất hiện trong những bức ảnh cũ và trở thành truyền thuyết.
Niên đại của cái bình này cũng rất gây tranh cãi...ta đã nhìn thấy trên mạng, cho đến hiện tại cũng chưa có ai có thể giám định ra cái bình này làm từ thứ gì, các chuyên gia nói rằng những hình trang trí trên đó chứng tỏ đó là thứ không phải người bình thường có thể sử dụng.
Có người nói nó được dùng trong yến tiệc của các gia đình giàu có, có người nói nó dùng để trang trí, nói chung là có đầy đủ các truyền thuyết khác nhau về nó.
Lúc đó ta còn tưởng rằng có thể là trước kia một gia đình quý tộc nào đó vì không có gì làm nên lấy nó để ngâm tỏi, tỏi sau khi bị ăn sinh ra oán khí nên mới ra ngoài hại người.
Ta chưa bao giờ nghĩ thứ này lại nhiều lần xuất hiện trong giang hồ như vậy.
Trình Tinh Hà nhanh nhảu hỏi ông già hắn lấy được thứ đó từ đâu?
Ông già có chút khó xử, nói rằng đây là quy tắc trong ngành nên không thể tiết lộ thông tin...dù gì nguồn gốc của thứ này cũng có tiếng vang như vậy, còn đủ để lên bìa sách lịch sử, người thường cũng không có tư cách để bán nên không thể nói được.
Hắn chỉ có thể nói với chúng ta rằng thứ này là tà vật...ban đầu họ cũng rất ngạc nhiên khi thứ này được giao cho họ xử lý.
Nhưng một đồ vật có trong truyền thuyết như vậy đến tay nhà đấu giá như họ cũng là một cơ hội tuyệt vời...một đồ vật lợi hại như thế mà lại được giao cho họ, vị trí của Lưu Ly Kiều trong lĩnh vực đấu giá chẳng phải sẽ được nâng lên một tầm cao mới sao?
Chủ nhà đấu giá đã bàn bạc với ông già, lúc đó ông già không tin vào những sức mạnh kỳ lạ, thần thánh như vậy, nhưng đó lại là một cơ hội lớn nên hắn đã đồng ý.
Cái bình này được vận chuyển bằng xe về từ Tây Xuyên, đương nhiên đã được mọi người bảo vệ cẩn thận, không ngờ sau khi đem lên xe không được bao lâu thì lại xảy ra tai nạn ở đường cao tốc, người trong xe chết một nửa, chỉ còn lại hai thuộc hạ.
Sau đó họ đổi xe, không ngờ xe lại bốc cháy, dù sao khi tiếp xúc với thứ này thì sẽ không có kết cục gì tốt đẹp, khó khăn lắm mới có thể đem về Lưu Ly Kiều, số người thiệt hại không hề nhỏ, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bây giờ lại không thấy nó đâu nữa.
Thứ này có lịch sử như vậy, bản thân nó đã là một vât vô giá, nếu nó thật sự đã mất thì tội của Lưu Ly Kiều không hề nhỏ.
Cho dù họ là nhân vật lớn trong ngành đấu giá đi chăng nữa thì danh tiếng của họ cũng sẽ bị hủy hoại thê thảm khi xảy ra chuyện này.
Lúc này, ông già lấy một tay che ngực, tay kia run run lấy thuốc, hai đệ tử vội lấy nước cho hắn, vừa định cho thuốc vào miệng thì ông già đột nhiên rũ tay xuống, giậm chân nói:
"Còn uống thuốc cái con khỉ, thứ đó đã mất rồi, ta cũng chẳng muốn uống nữa, có cũng được mà không có cũng được, để cái bình thần Bát Bảo đó hại chết ta luôn cho rồi..."
Những đệ tử đó vô cùng sợ hãi, vội dỗ dành ông già, nói hắn không được xảy ra chuyện gì, nếu hắn xảy ra chuyện thì đám thuộc hạ biết sống làm sao? Họ đều là những người phải nuôi gia đình!