Tà ma đang đứng sát người Đại Hồng Nhãn bỗng sững sờ một lát:
"Ngươi...sao ngươi biết..."
Rất đơn giản, bây giờ ta đã có thể thấy ma rồi.
Đuôi mắt của người phụ nữ lưỡi dài này tràn đầy âm khí, chắc chắn là chết vì chuyện nam nữ, hơn nữa, cung Tử Nữ và cung Phụ Mẫu của nàng đều trống không, lúc sống không được yêu thương che chở, chết rồi cũng chẳng có ai hương khói, vì thế nên nàng mới bám vào cái ghế đó để gây chuyện hòng bắt người khác đến thế mạng cho mình.
Về chuyện nghĩa trang Bát Vân thì lại càng đơn giản hơn, ta đã từng đến đó xem âm trạch cùng với ông già, ông già nói rằng người chết nào ở đây thì xem như gặp xui xẻo, vị trí quẻ Khảm đối diện với một âm hà, đó gọi là chân chém quỷ, tà khí trên chân của những người chết ở đó đều đã bị chém đến suy yếu, trên chân của người chết này lại có một vết thương mới hình mặt trăng, nó giống với hình dạng của âm hà đối diện nghĩa trang Bát Vân.
Tà ma thường sợ điều gì? Một là sợ không có ai hương khói, hai là sợ tổn thương nguyên thể.
Sau khi nghe vậy, nàng không kìm nén được nữa mà bắt đầu khóc lóc kể lể với ta.
Nàng là chủ nhân trước đó của ghế pha lê bích hà, là một mỹ nhân thời dân quốc.
Mỹ nhân dân quốc này rất được mọi người trong giới thượng lưu yêu thích, nàng là cô nhi của một nhà tư bản, gia đình giàu có, lại không có ai quản thúc nên ăn chơi trác táng, vô số người muốn theo đuổi nàng, kén cá chọn canh một thời gian, cuối cùng chọn trúng một thiếu gia nhà giàu theo đuổi dai dẳng nhất, chiếc ghế đó cũng là của vị thiếu gia đó tặng.
Vị thiếu gia đó là một thanh niên tuấn tú và tài giỏi, tuy nhiên hắn lại là người đã có vợ, vì vậy nàng chỉ có thể làm vợ lẽ.
Làm vợ lẽ cũng không sao, nhưng ngặt nỗi vị thiếu gia đó lại hay chinh chiến xa nhà, lúc ở nhà thì lại phải ở cạnh vợ chính, khuê phòng của nàng vì thế vô cùng lạnh lẽo và cô đơn, nàng lại là người vốn yêu thích tiệc tùng náo nhiệt, một ngày không được đi nhảy đầm đã thấy bứt rứt trong người, cứ thế nàng lại sa đà vào tiệc tùng và có quan hệ mập mờ với rất nhiều nam nhân cưng chiều mình.
Sau khi đánh trận trở về, vị thiếu gia đó đã bắt gian tại trận, hắn tóm lấy mái tóc của nàng và đập vào chiếc ghế đó.
Giống như cảnh tượng Đại Hồng Nhãn đập đầu mình vào bàn lúc nãy...nàng không ngừng la lối rằng mình sai rồi, nhưng vị thiếu gia đó vẫn không dừng tay, nàng đã bị đập đầu vào ghế và chết đi, não của nàng thậm chí cũng văng ra ngoài.
Được làm từ gỗ pha lê bích hà nên vốn dĩ chiếc ghế đó đã mang theo linh khí, linh hồn đầy oán hận của nàng đã bám vào chiếc ghế này, vị thiếu gia đó thì lại giả vờ đóng vai là người thương vợ, hắn nói rằng nàng chết vì bệnh, thậm chí còn đăng điếu văn trên các mặt báo để mọi người ngưỡng mộ họ như một cặp tiên đồng ngọc nữ.
Không có một ai kêu oan cho nàng, nàng không cam tâm, vì thế đã giả ma dọa quỷ ở nhà vị thiếu gia đó.
Vị thiếu gia đó cũng không biết phải làm gì, chỉ đành sai người đi kiếm bùa chú về phong ấn cái ghế đó lại, hắn còn mời người về phong ấn cả thi thể của nàng ở nghĩa trang Bát Vân.
Lên thiên đàng cũng không được mà xuống địa phủ cũng chẳng xong, nàng cứ thế bị phong ấn ở cái ghế đó và phủ đầy bụi bặm trong nhiều năm.
Gần đây cái ghế này được mọi người phát hiện nên mới được đem đến đây, lúc dọn dẹp nhân viên đã phát hiện ra bùa chú, vì thấy bẩn nên họ đã lau đi, nhờ thế nên nàng mới được ra ngoài làm loạn.
Nghe Đại Long Nhãn nói vậy, những người đứng xung quanh nhìn nhau và lẩm bẩm:
"Thật sự có chuyện trúng tà sao?"
"Nhưng những chi tiết mà nàng kể lại hoàn toàn giống với những chi tiết trong dã sử..."
"Này, ngươi cứ đối chiếu với video của mỹ nhân đó khi còn sống thử xem...giọng nói giống nhau như đúc! Cổ Mạt Ly không thể bắt chước giống như vậy được đâu!”
"Nhưng sao nàng lại nhằm vào Cổ Mạt Ly, còn nói có gì đó giống nhau..."
Thật ra rất đơn giản, Cổ Mạt Ly này cũng là một nữ nhân không được lão đại để mắt đến...cung Phu Thê của nàng mặc dù trông hồng hào, nhưng trong nghề người ta gọi đây là “hồng ảo”, nó chứng tỏ quan hệ phu thê của nàng không phải danh chính ngôn thuận.
Tommy cũng biết rằng mặc dù Cổ Mạt Ly rất được lão đại cưng chiều, nhưng bản thân nàng cũng là người vui chơi phóng túng.
Nỗi oan ức của mỹ nhân dân quốc đó chưa bao giơ nguôi ngoai, nhưng người xưa cũng đã chết, nàng cũng không thể báo thù, nhận thấy chủ nhân mới của cái ghế này giống mình y hệt, nàng cũng sống trái luân thường đạo lý nhưng vẫn có cuộc sống tốt đẹp, mỹ nhân đó mới nảy sinh lòng đố kỵ, cảm thấy bất bình nên mới giả ma quấy phá chủ nhân mới...nàng muốn chủ nhân mới của cái ghế đến thế thân cho mình.