Lúc này, lão giáo sư Triệu mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn xuống phía dưới khán đài rồi bày ra biểu cảm khóc không ra nước mắt:
“Tạo nghiệt à...Tại sao ta lại liên luỵ đến loại chuyện này...”
Nói cũng lạ, lão giáo sư Triệu này là người phục trách cái bình này, tại sao hắn không bị cái bình mê hoặc?
Về sau ta hỏi Bạch Hoắc Hương mới biết được, thì ra trong thuốc Đông y mà lão giáo sư Triệu uống có chứa thành phần của cây Thương Thuật, loại thuốc Đông y này trùng hợp có thể trừ tà định kinh, làm cho người ta hình thành một lớp bình phong bảo vệ, tà khí trên cái bình không có cách nào xâm nhập vào người hắn.
Trình Tinh Hà cũng nhìn ra lão giáo sư Triệu không sao, lập tức lớn tiếng nói:
“Lão giáo sư Triệu, mau gọi người bên ngoài vào - ta nhìn thấy sau vườn nhà các ngươi có cây đào, gọi người chặt một cành đào xuống, lần lượt đánh vào từng người, chắc là sẽ không sao.”
Ông cụ Triệu vừa rồi chứng kiến cảnh tượng giống như xác sống vào thành làm bị doạ không nhẹ, hắn thấy chuyện này đã được bọn ta xử lý xong rồi, quả thực coi bọn ta là thần tiên sống, làm sao dám nói hai lời, run rẩy nhấn vào bộ đàm, gọi người bên ngoài sân không bị ảnh hưởng tới.
Ở đây đều là người nổi tiếng trong xã hội, tuy là trong lòng những nhân viên làm việc có chút kiêng dè, nhưng lão giáo sư Triệu đã gọi thì cũng không còn cách nào khác, đành phải đánh từng người một trận, mắt thấy đã đánh tà khí từ trong cơ thế họ ra, hắc khí trên mặt những người đó cũng đều tan đi.
Chỉ có điều...Cái tên đấu giá sư Tiểu Ngô kia cùng với mấy người gặp xui xẻo khác, cuối cùng vẫn không tỉnh lại được.
Ta thấy gương mặt của họ đều mang theo điểm tham lam, dục vọng của bản thân cũng nặng hơn những người khác, chịu thiệt hại lớn cũng là điều khó tránh khỏi.
Lúc này, ta nhìn thấy mấy cô bé phục vụ tuy là cũng kinh hoảng sợ hãi, nhưng có lẽ nàng là người có phúc nên không bị tà khí xâm nhập. Ta lập tức bảo cô bé phục vụ kêu người làm một ít canh lá ngải cứu hoặc lá ngải diệp, mọi người ăn xong rồi về nhà thải ra một lượt, chuyện hôm nay coi như đã qua đi.
Cô bé vội gật đầu, ta lơ đãng chú ý tới, trên cổ cô bé này dường như có một ánh sáng màu vàng mang theo vài phần thần khí, có thể là bùa hộ mệnh nhà họ cầu từ miếu lớn.
Các vị khách quý được thu xếp thỏa đáng, sắc mặt ai nấy đều càng khó coi, nhớ tới chuyện xảy ra trước đó, đoán chừng cảm giác cũng giống như gặp ác mộng. Chồng của Trương Mạn là người đầu tiên phản ứng lại, nói lời cảm ơn với ta:
“Đại sư...Vừa rồi ta giống như bị quỷ nhập vào ngươi, nhưng nhờ ngươi! Ta thậm chí...”
Ta hiểu - thậm chí muốn giết tất cả mọi người ở đây để giành lấy cái bình này vào tay.
Mà những vị khách quý khác vừa nghe chồng của Trương Mạn nói vậy, cũng đều gật đầu như gà mổ thóc, rối rít nói cảm ơn ta, còn có xin lỗi ta, nói mình có mắt mà không thấy thái sơn, lúc trước nghe Trương Mạn kia nói bậy bạ mà thật sự cho rằng ta là cậu ấm KTV gì đó, còn bảo ta tuyệt đối đừng để trong lòng.
Trương Mạn sợ mình lên tiếng thì ta sẽ cho nàng ăn cứt nên giả chết không nhìn lại đây.
Trình Tinh Hà chen tới, rất vui mừng nói:
“Nhiều người giàu sang thế này, đó lại là một công đức lớn, lần này thật đúng là không uổng công.”
Đúng vậy, mật quyển cũng đến tay, công đức cũng tới tay, ta thấy chắc Địa cấp đã ở ngay trước mắt rồi.
Mà ta lại liếc mắt nhìn về phía Giang Thần.
Giang Thần ngoài mặt thì tỉnh bơ, nhưng ta nhìn ra được, trong mắt hắn có sự thất vọng, địch ý đối với ta cũng càng ngày càng lớn.
Thật kỳ lạ...Hắn thờ ơ cũng được đi, thất vọng cái gì chứ?
Chẳng lẽ...
Mà lúc này, lão giáo sư Triệu cũng lại đây, bắt lấy ta rồi luôn miệng hỏi:
“Đại sư, cái này...Cái bình này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Vừa rồi ngươi làm sao thu phục được?”
Thật ra cũng là số trời đã định trước, rất trùng hợp - ta trả lời:
“Cũng may mà nhờ có lão giáo sư Triệungươi.”
Lão giáo sư Triệu lập tức ngây ngốc:
“Ta ư?”
Đúng vậy, cái ly bị gãy chân trong nhà hắn, thật ra chính là nắp của cái bình này.
Lão giáo sư Triệu trừng mắt nhìn một hồi lâu, vỗ đầu nói:
“Bảo sao! Cảm xúc của ta đã bị đánh lừa rồi!”
Trong giới đồ cổ, ý nghĩa của việc đánh lừa chính là nhìn nguồn gốc của một đồ vật, thật ra ban đầu lão giáo sư Triệu cũng không nhìn ra, vật này rốt cuộc là cái gì - ngươi nói là đó là một cái giá thì cái giá nào cũng ba chân, ngươi nói đó là cái tế tự khí thì trên đó không thể nào vẽ về một người phụ nữ.
Thân phận và địa vị của lão giáo sư Triệu cũng phải cần mặt mũi, đương nhiên không thể nói thật là mình không biết, đã lập tức nhận định vật này chính là một ly rượu.