Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 911 - Chương 911: Tiền Trợ Cấp

Chương 911: Tiền Trợ Cấp

Tuy rằng ta đi theo ông chủ tuệm bán đồ cổ cũng học được sơ sơ về mặt này, nhưng ngay cả lão giáo sư Triệu cũng nhìn không ra, ta đương nhiên càng không thể nhìn ra, cũng cho rằng đây là một ly rượu.

Bây giờ nhìn kỹ lại hình dạng “ly rượu” kia, từng đường nét hoa văn điêu khắc trên đó đều khớp với cái bình này một cách hoàn hảo, hoà vào làm một thể.

Nếu không phải nhờ cái nắp này - cái bình này tà như thế, ta cũng không có cách nào xử lý cái bình này, nói không chừng bản thân cũng bị mê hoặc theo.

Lúc này, tà khí cũng bị niêm phong lại, ta mới nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận nhìn kỹ cái bình này, muốn tìm hiểu cái vật này rốt cuộc tại sao lại tà như vậy.

Nhưng vừa nhìn, ta không khỏi ngây người một lúc.

Bản thân khí của cái bình này lại là màu vàng, cũng mang theo vài phần long khí!

Thật sự là đồ vật trong cung ư?

Ông cụ Triệu thấy sắc mặt ta thay đổi, lập tức hỏi ta:

“Đại sư, cái bình này rốt cuộc có lai lịch thế nào?”

Ta lập tức nhìn kỹ hoa văn trên thân bình.

Những hoa văn kia vô cùng kỳ lạ - đẹp thì đẹp, phức tạp thì phức tạp, nhưng hình dáng vô cùng kỳ quái, ngươi nhìn không ra nó đại biểu cho ý nghĩa gì, nhưng uốn lượn quanh co rất giống như núi non sông ngòi.

Mà lúc này, đột nhiên có người lớn tiếng nói:

“Ông cụ Triệu, ngài còn muốn bán vật này không?”

Mẹ kiếp, đã thấy rõ vật này tà như thế mà vẫn có người muốn?

Ta quay đầu nhìn lại, là một lão già vô cùng gầy gò, đeo một cái kính còn cầm theo chai rượu, ăn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, bộ dáng như một cổ giả.

Ông cụ Triệu vừa nhìn người nọ, lập tức nhíu mày, lẩm bẩm:

“Lão Tiết rùa đen chuyên gây họa này cũng tới rồi...”

Tiết rùa đen?

Ta nhìn gương mặt Tiết rùa đen kia rất giống lão Từ trong Ngạch Đồ Tập, tri thức uyên bác, hơn nữa cung tài lộc của hắn cũng tỏa sáng, người này có mệnh tài, cả đời không thiếu tiền tiêu xài.

Hắn giơ tay đẩy cái mắt kính, vừa nhìn bàn tay kia ta càng xác định, là tay đại nguyên bảo còn hiếm thấy hơn cả tay cầm vàng, phía trên đều là tài khí lượn quanh.

Tay đại nguyên bảo so với tay tiểu nguyên bảo của những họ trò của ông cụ Triệu chỉ khác nhau một chữ, nhưng thật ra thì thua thiệt hơn rất nhiều - người có tay tiểu nguyên bảo cùng lắm chỉ có thể kinh doanh mua bán, mà tay đại nguyên bảo thì có thể nói là biến đá thành vàng, có loại tay này, nhặt một cục đá cùng là đầu chó vàng.

Những tân khách khác vốn bị cái Bát Bảo Thần Đàn kia doạ cho sắp tiểu cả ra quần, lúc này vừa thấy có người nói chuyện, không tự chủ được liền quay đầu lại nhìn, vừa nhìn, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh:

“Tiết lão thần tiên cũng tới rồi!”

“Sao thế, chẳng lẽ Tiết lão thần tiên cũng nhìn trúng cái bình này?”

“Nếu thật sự là vậy, cái bình kia chắc chắn có lai lịch.”

Lão thần tiên?

Cô bé phục vụ lập tức nhỏ giọng phổ cập khoa học cho bọn ta, nói lão cổ giả kia tên là Tiết Hoài Sơn, là đồng môn sư huynh đệ của ông già giám bảo Triệu Nhạc Sơn, hai người đều theo học nghề đồ cổ truyền thống, đều là huyền thoại hàng đầu trong ngành.

Danh tiếng của lão giáo sư Triệu thì khỏi phải nói – được cấp thẻ ra vào học viện, là một chuyên gia được chứng nhận quốc gia, có tiền trợ cấp đặc biệt, chuyên làm giám định, một lần giám định là cả nghìn vàng.

Mà ông Tiết kia không giống hắn, hắn ta là một kẻ ngông cuồng, vua đi nhặt đồ bỏ.

Nghe nói lần trước ông Tiết có một chuyến đi đến Phan Gia Viên, tùy tiện đi dạo một vòng và mua được một cái lọ thuốc chít rẻ tiền để mua vui, người khác nhìn vào thấy giống như là đồ thủ công mỹ nghệ hiện đại, trị giá không bằng một chai giấm chua, mấy ngày sau người ta xem ti vi – món đồ kia lại xuất hiện ở phòng đấu giá, đó là hàng thật thời kỳ Ung Chính.

Ngồi xổm một hồi trước một gian hàng trong chợ đêm, tiện tay lấy một cái lư hương, không ngờ cái đó cũng là vật ở thời kỳ Tuyên Đức.

Bất kể thứ gì ít được biết đến, chỉ cần được ông Tiết chạm vào một lần, nó sẽ giống như được đóng dấu vàng – Tiết lão đã nhìn trúng thì có trò vui hay!

Cho nên trong ngành, hắn có biệt danh là lão thần tiên.

Nhưng hắn và lão giáo sư Triệu cứ như nước với lửa, hai người không có chuyện gì cũng đấu đá nhau - nghe nói nguyên nhân là do những món đồ ông cụ Triệu vứt bỏ nếu để Tiết rùa đen nhặt được, cầm ra ngoài sẽ bán được với cái giá trên trời, ông cụ Triệu lão gia tử bị chịu khổ bị lừa, hai người cứ thế không đội trời chung.

Cũng có người nói lúc còn trẻ hai người tranh giành một sư muội, từ đó về sau trở mặt thành thù.

Không ít người vừa thấy Tiết rùa đen lên tiếng, không khỏi cũng động tâm, cũng hỏi theo là bán có bán không?

Mẹ kiếp, vừa rồi suýt chút nữa đã mất cả mạng vì nó, lúc này vừa nghe có lợi nhuận thì trong lòng lại ngứa ngáy, điển hình của việc nhớ ăn không nhớ bị đánh.

Bình Luận (0)
Comment