Ta nhịn không được liền hỏi:
“Vật này tà ma như thế, các ngươi không sợ mua xong sẽ tan cửa nát nhà sao?”
Ta vừa dứt lời, người kia cũng nhát gan rụt lại:
“Ta đứng về phía Lý đại sư – tình cảnh vừa rồi đúng là dọa chết người thật!”
“Đúng vậy, loại vật này, có mệnh kiếm tiền cũng phải có mệnh tiêu xài thôi!”
Tiết rùa đen kia cười ha ha:
“Chuyện này không phiền ngươi phải quan tâm - họ Tiết ta mua đồ, chưa từng lo thất bại trong tay mình.”
Cô bé phục vụ thì thầm nói:
“Lý đại sư, đây cũng là một thị trường - chúng ta thấy nhiều rồi, có người chuyên môn thích hung vật.”
Nàng vừa nói vậy, ta lại nhớ tới - giống như cha của Phùng Quế Phân bằng lòng ở hung trạch để dễ dẫn tài, quả thật cũng có người sẵn lòng muốn hung vật - âm diện tiên sinh có thể lấy ra làm trấn vật trong nhà.
Tuy là đồ vật hung dữ nhưng cho người có mệnh cách tương hòa đặt ở một vị trí được chỉ định đặc biệt, ngược lại sẽ mang đến vận may – tiền đồ suông sẻ, làm ăn thịnh vượng,...đương nhiên càng hung càng đáng giá.
“Nếu Tiết lão thần tiên nhìn trúng vật này, vậy bọn ta không lỗ rồi.”
“Nhìn tình hình thế này, ta cũng có hứng thú.”
Tiết rùa đen kia nhìn chằm chằm một sân bãi hỗn loạn, cười híp mắt nói:
“Khiến cho một phòng đấu giá giống như một vụ thảm sát, cũng không biết Lưu Ly Kiều quản lý như thế nào - nhưng không sao, thấy đỏ là hồng hồng hỏa hỏa* mà.”
miêu tả sự thịnh vượng hoặc đời sống giàu sang dư giả.
miêu tả sự thịnh vượng hoặc đời sống giàu sang dư giả.
Lấy mạng người coi là điềm tốt, ấn tượng của ta về Tiết rùa đen này không tốt chút nào.
Hắn vừa nói thế, một số người có tính toán cầu phú quý trong nguy hiểm càng kích động, lập tức thúc giục lão giáo sư Triệu nhanh chóng bán đấu giá.
Lão giáo sư Triệu nghiến răng nghiến lợi nói:
“Vừa mới dọn dẹp xong lại muốn đến đây dỗ dành, lão rùa đen này, ngươi cố ý đến cười nhạo ta ư.”
Nhưng nghề này của họ chỉ quan trọng uy tín, nếu đồ vật ra mắt lại có người muốn mua, trên trời có giáng đao cũng phải tiếp tục.
Ta lại nhíu mày – vật này hung như thế, nếu rơi vào tay người có ý đồ bất chính sẽ là một tai họa mang tính hủy diệt.
Hơn nữa...Vật này rốt cuộc dùng để làm gì, tại sao lại có long khí?
Hoa văn phía trên bình chắc chắn ẩn chứa điều gì đó.
Lúc này, Trình Tinh Hà bỗng nhiên chen tới:
“Thất Tinh, ta có thể đoán ra đây là cái gì rồi!”
Ta vội hỏi:
“Cái gì?”
Trình Tinh Hà đưa tay lấy một nắm chu sa và bôi lên bình, sau đó cầm một cái khăn giấy và đắp lên trên bình rồi lật lại cho ta xem, ta lập tức sửng sốt.
Đây là...Một bức tranh?
Tuy rằng chỉ là một phần to bằng khăn giấy lau mặt, nhưng người có tầm nhìn hạn hẹp cũng nhìn ra được, là một long đồ vô cùng hào hùng.
Cái bình này giống như một con dấu, nhìn bản thân con dấu sẽ nhìn không ra cái gì, nhưng khí ấn nó xuống thì có thể nhìn ra.
Nhưng ai lại lấy một cái bình làm con dấu, có phải là một tên ngốc nào đó không?
Ta sờ lên những đường nét lồi lõm phức tạp trên mặt bình, bỗng nhiên có một suy đoán.
Ta từng nghe ông chủ tiệm bán đồ cổ nói, thời cổ đại có một vài cơ quan mật thất, nếu không tìm được đạo lý ẩn chứa trong đó thì không ai vào được, mà đạo lý bí mật đó thường ở ngay trước mắt - ví dụ như, đặt cái bình hoa vào trong phần lõm dành riêng cho nó rồi dùng đồ rửa bút dời đến một vị trí.
Ta và Trình Tinh Hà liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh nói:
“Chìa khóa.”
Long khí...Có thể liên quan đến tứ tướng cục không nhỉ?
Nếu thật sự là vậy, đây là chìa khóa để mở một cánh cửa nào đó của Tứ tướng cục.
Ta đã biết tại sao Giang Qua Tử lại bỏ mật quyển Tứ tướng cục ở chỗ này – ý hắn là muốn dùng mật quyển Tứ tướng cục để dẫn ta đến nơi này, để cho thu cái bình này vào tay.
Lão già khốn khiếp kia rất chu đáo nha!
Nếu vật này đã liên quan đến Tứ tướng cục thì tuyệt đối không thể rơi vào tay người khác.
Mà lão giáo sư Triệu hít một hơi, tự mình đứng trên dài ra giá:
“Giá khởi điểm, hai mươi triệu.”
Mọi người bắt đầu xôn xao, Tiết rùa đen giơ tay lên, ra giá ba mươi triệu, mấy vị khách quý rục rịch cũng ra giá theo, rất nhanh đã leo lên bốn mươi triệu.
Ta và Trình Tinh Hà liếc mắt nhìn nhau - tiền không có còn có thể kiếm thêm, mà manh mối về Tứ tướng cục mà bỏ lỡ thi coi như xong, ta cũng dứt khoát mang hết tài sản ra:
“Bốn mươi lăm triệu!”
Mọi người đều kinh ngạc khẽ thốt lên - đương nhiên, không phải bởi vì ta bỏ ra nhiều tiền mà là bởi vì ta cũng tham gia theo muốn mua được thứ này.
Tiết con rùa khinh thường nhìn ta - hắn cũng nghe thấy bốn mươi lăm triệu này là toàn bộ tài khoản của ta - mà Lưu Ly Kiều đã giúp ta đập một trăm triệu trên mật quyển, không có tiền của ai lại được gió thổi tới cả, cho nên không thể nào giúp ta mua món đồ thứ thứ hai.