Quả nhiên, lão giáo sư Triệu cũng nhìn ta với vẻ mặt giật mình:
“Đại sư, sao ngài cũng...”
“Ngay cả Lý đại sư kia cũng tự mình muốn mua, thứ này chắc chắn không phải vật tầm thường.”
“Bốn mươi sáu triệu!”
Ta và Trình Tinh Hà nhìn thoáng qua, tim cũng trầm xuống - tuy rằng bốn mươi lăm triệu đủ cho rất nhiều người sống cả đời, thế nhưng ở những nơi thế này, số tiền này hoàn toàn không có sức tranh giành.
Lão giáo sư Triệu cũng nhìn ra tâm tư của bọn ta, cũng lộ ra sự đồng cảm mà không giúp được gì.
Mà Giang Thần cũng giơ tấm biển lên.
“Một trăm triệu!”
Mẹ kiếp...Ta cũng biết tên khốn khiếp này sẽ đến khuấy đục nước.
Hơn nữa nói không chừng, Giang Thần cũng biết lai lịch của Bát Bảo Thần Đàn này, chuyến đi này của hắn, ngoại trừ mật quyển cũng nhất định phải có được thứ này.
Giang Thần nghiêng đầu nhìn về phía ta, gương mặt có góc cạnh hoàn mỹ hơi nghiêng khẽ gật đầu, còn giống như là đang chào hỏi ta – lại có vẻ nhưu đang nói xin lỗi, ta phải có được thứ này.
Con mẹ nhà ngươi, bàn tay ta lập tức siết chặt, nếu hắn lấy được thứ này, cũng không biết sẽ dùng nó để làm gì đây!
Nhưng khoản tiền này...Ta hoàn toàn không có khả năng ra giá.
Ông cụ Tiết nhíu mày, không cam lòng yếu thế, ra giá một trăm hai mươi triệu.
Càng lên càng thái quá...
Ta không có tiền, chỉ có thể trơ mắt nhìn vật này rơi vào tay người khác!
Giang Thần ngáp một cái, giống như thiếu kiên nhẫn, lại phất tay lên.
“Hai trăm triệu!”
Tiết rùa đen chuyên đi nhặt đồ bỏ, rất hiếm khi đi cạnh tranh với người khác, vừa nghe mức giá đã lên đến mức độ này, hắn không khỏi có chút do dự, giống như là đang tính toán xem vật này có đáng để hắn mạo hiểm lớn như vậy không.
Giang Thần cũng không nóng vội, vẫn là bộ dáng ung dung...Hắn nhìn ra được, trong hội trường chưa chắc có người nào nguyện ý tăng lên nữa.
Chẳng lẽ...Ta rất không cam lòng, vật này vẫn phải rơi vào tay Giang Thần sao?
Nhưng đúng lúc này, lão giáo sư Triệu cũng khó tin nhìn ta, đột nhiên vui mừng hét giá:
“Lý Bắc Đẩu, hai trăm năm mươi triệu!”
Ta lập tức trợn tròn mắt, ta sao? Nhưng ta không nhúc nhích thì làm sao gọi ra được cái giá này?
Trình Tinh Hà chỉ nhìn ta rồi lắc đầu, sau đó cũng không nhìn ta nữa, nhưng vừa nghe lão giáo sư Triệu gọi cái giá này, hắn lại túm lấy ta:
“Ngươi điên rồi sao? Ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ?”
Mọi người xung quanh cũng đồng loạt nhìn về phía ta chứ đừng nói là Giang Thần – hắn nheo mắt phượng lại, dường như cũng có mấy phần bất ngờ.
Trời đất chứng giám, ta còn giật mình hơn các người nhiều đấy!
Ta vừa định hỏi lão giáo sư Triệu có phải hét nhầm hay không, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên phía sau ta:
“Ngươi yên tâm hét giá đi - mặc kệ bao nhiêu, ta bỏ ra cho ngươi.”
…
Trên đời này còn có chuyện như thế sao? Thoáng chốc, ta còn suýt tưởng rằng mình đang nằm mơ đây! Trên trời mà có rớt bánh xuống thì cũng không thể rớt như vậy được chứ!
Giọng nói đó là của một người phụ nữ.
Ta quay đầu lại liếc nhìn xem thì ngay lập tức choáng váng.
Người này ôm lấy cái đầu quấn băng gạc, trên trán còn vương chút máu.
Nữ vương xác ướp nào mà lại coi trọng ta chứ? Không đúng...ta thấy chuỗi dây chuyển trên cổ nàng ta thì lúc này mới nhận ra được...người phụ nữ đó là Đại long nhãn!
Ánh mắt Đại long nhãn quấn băng gạc nhìn chằm chằm ta một cách thâm tình rồi nói:
“Lý đại sư, ta cũng đã xem được cameras...ban nãy nếu không phải nhờ có ngươi, cái mạng này của Jasmine ta đã chết trên băng ghế chết tiệt kia rồi, hôm nay ngươi cứ yên tâm mà mạnh dạn hô giá, nếu ngươi thích cái thùng nước tiểu kia, bao nhiêu tiền thì Jasmine ta cũng sẽ chi ra.”
Mọi người ở xung quanh đều biết nàng ta, ai nấy đều tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Jasmine?”
“Nàng ta không chỉ là một người đầu tư mới nổi, công ty trang phục kia gần đây cũng đã đã lên sàn, nghe đâu giá trị con người tăng vọt, dựa theo thân thế của nàng ta, cầm lấy mấy triệu thực sự cũng giống như chơi đùa mà thôi.”
Ta chỉ biết Đại long nhãn là một phụ nữ có lão đại nào đó ở phía sau chống lưng, chẳng lẽ bản thân nàng ta cũng giàu có như vậy à? Cũng có lúc chiếc bánh thật sự rơi xuống đầu ta sao! Ta vui sướng trong lòng lập tức nhìn về phía Giang Thần
Ánh mắt của Giang Thần lại dừng trên gương mặt của Jasmine, hắn ta dường như không tự chủ được mà nghiến chặt răng.
Bỗng chốc ta liền nhớ lại...Món vật phẩm đầu tiên Thủy tinh bích hà mộc, mặc dù Giang Thần muốn có, nhưng khi hắn ta thấy Jasmine cũng muốn nó thì lại không tiếp tục hô giá cao hơn nữa.
Ta tưởng rằng Giang Thần không có hứng thú với Thủy tinh bích hà mộc kia, bây giờ xem ra, là hắn ta thấy Jasmine ra tay cho nên cảm thấy mình không phải là đối thủ của nàng ta nên mới từ bỏ.
CMN, đúng là núi cao còn có núi khác cao hơn mà.