Nói thật thì lúc cứu người ta hoàn toàn không có nghĩ nhiều đến như vậy, nhưng ai biết được gieo nhân lành thì thật sự có thể gặt quả ngọt.
Ta vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng, Trình Tinh Hà lại bước từng bước đi tới, nắm lấy cánh tay của Đại long nhãn đung đưa liên hồi, phấn khích nói:
“Tỷ, trên đời này số người biết ơn rồi báo đáp như ngươi không nhiều lắm, về việc ngày hôm nay ta thay mặt Sevenstar nhà ta cảm ơn ngươi rất nhiều!”
Đại long nhãn xua tay:
“Nào đến mức đó, ngươi nói quá rồi...nếu ta thật sự chết đi, vậy thì những thứ gia sản của ta đã không biết sẽ được lợi cho người nào nữa, chút tiền lẻ này thì tính là gì.”
Con số thiên văn thế này...đem so với thân thế của nàng ta, chính là chút tiền lẻ?
Tommy cũng khoác tay lên vai ta: “Ca, ta đã sớm nói cho ngươi biết rồi, con người Jasmine tỷ rất nice mà!”
Giang Thần vẫn luôn kiểm soát cảm xúc của mình rất tốt, nhưng lúc này lồng ngực cũng đã có chút phập phồng, ánh mắt hắn ta nhìn về phía ta lại càng âm trầm hơn, như là đã quyết tâm giơ bảng lên.
Ta nhìn ra được, hắn ta cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh nữa.
Trước đây, hắn ta hoàn toàn không hề đặt ta vào trong mắt, thậm chí còn khinh thường ta, nhưng khi thấy ta có thể giẫm được trên đầu hắn ta thì hắn ta tuyệt đối sẽ không cam lòng.
Triệu lão giáo sư vốn đang còn vui mừng thay cho ta, nhưng khi thấy được Giang Thần giơ bảng, ông ta chỉ có thể hô giá:
“Giang công tử ba trăm triệu!”
Một câu nói này đã vượt qua hẳn kỷ lục mới của bán đấu giá...đến sau này ta mới biết, thực ra so với những hội bán đấu giá công khai thì những hội bán đấu giá tư nhân này bán ra giá càng lớn hơn, chẳng qua chỉ là không được mọi người biết đến mà thôi.
Mọi người xung quanh lại xôn xao náo động hẳn lên, cho dù đây không phải là kỷ lục mới của hội đấu giá tư nhân nhưng cũng đã là một con số hiếm thấy được.
Mà Jasmine thì vẫn bình tĩnh như vậy, nàng ta giơ tay, Triệu lão giáo sư thấy thì vui vẻ hẳn lên:
“Jasmine nữ sĩ, bốn trăm triệu!”
Cả đời này của ta, ngay cả tiền âm phủ đến mức giá này cũng chưa từng được thấy bao giờ.
Mức giá càng hô càng cao, cuối cùng đến mức Đại long nhãn thấy trầy trật...trên trán nàng ta cũng đổ mồ hôi.
Cách lớp băng gạc, ta cũng thấy được, trên đường tiền tài của nàng ta có một vết thương đã sắp chảy máu.
Bên phía Giang Thần thì khỏi phải nói, hắn ta vẫn còn muốn hô giá, chợt một nhân viên công tác đi tới thì thầm vài câu bên tai hắn ta, cánh tay của Giang Thần lập tức cứng đơ lại giữa không trung.
Trình Tinh Hà lau mồ hôi mà đã lau hết nửa hộp khăn giấy, ánh mắt sắc bén của hắn cũng nhìn ra được Giang Thần có gì đó bất thường, liền lập tức lên tiếng nói với ta:
“Thất Tinh, ngươi nhìn xem, Giang Thần kia sắp tiêu chảy rồi.”
Đại long nhãn bên này cũng không dễ chịu, sau cùng, đợi đến khi con số mức giá đã được nâng lên đến mức không ai ngờ tới được, trên mặt Đại long nhãn lộ ra vẻ khó xử, nàng ta không còn cách nào để có thể nâng lên thêm nữa, nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì mức giá ngang hàng với Giang Thần.
Nhưng ở nơi này có một quy tắc...thời điểm bán đấu giá mà giá cả ngang hàng nhau thì người ngồi ở bàn khách quý sẽ thắng được.
Triệu lão giáo sư đương nhiên biết rõ đạo lý của nơi này, ông ta do dự một hồi lâu, Đại long nhãn thì lên tiếng tỏ vẻ xấu hổ:
“Đại sư, ngươi xem những lời ta nói vừa nãy kiêu ngạo như vậy, hiện tại cũng tự vả vào mặt…”
Ta cố đè nén lại sự không cam lòng trong lòng mình, nói rằng sao ta có thể không biết được lòng tốt của ngươi, không có duyên phận thì thôi vậy, ta đã rất biết ơn ngươi rồi.
Nếu không phải nhờ có nàng ta, thậm chí ngay cả tiền vốn ta cũng chẳng có để tranh với Giang Thần.
Đại long nhãn không thể lấy ra hết toàn bộ tài sản được...Nàng ta vui vẻ nguyện ý, nhưng bao nhiêu nhân viên dưới tay nàng ta cũng phải ăn cơm, dù sao cũng không thể để bọn họ mất miếng ăn được đúng không?
Hơn nữa, cái giá nàng ta đưa ra có thể đủ giết chết bất kỳ một người nào ở nơi này, nhưng đối phương lại là Giang Thần.
Giang Thần quay đầu lại nhìn ta, hắn ta cười khẩy một tiếng lại còn bày ra vẻ mặt thương hại mà nói:
“Lý Bắc Đẩu, mật quyển đã nhường cho ngươi rồi, món đồ này, ta sẽ không nể mặt nữa.”
Triệu lão giáo sư chỉ đành phải lên tiếng:
“Nếu giá cả ngang nhau, vậy thì món Bát bảo thần đàn kia….”
Trình Tinh Hà cũng siết chặt nắm đấm:
“Đến cuối cùng vẫn là mừng hụt một trận.”
Lòng ta cũng siết thật chặt...nếu thứ này thật sự là chìa khóa, vậy thì không có nó, bọn ta còn có thể phá cục không?
“Quý khách, thật xin lỗi.”
Bất chợt, cô gái nhỏ phục vụ tiến về trước một bước, rồi nói:
“Lý Bắc Đẩu tiên sinh có thẻ lưu ly của cầu Lưu Ly.”
Thẻ lưu ly? Đây là thứ gì?