Còn Đại Kỳ tổng đứng sau lưng dì Kim Quế mỉm cười như hả hê lắm.
Ách Ba Lan nổi đóa, lập tức che cho ta, còn Trình Tinh Hà cũng nói:
“Ách Ba Lan, đừng nương tay, những người này toàn là hạng ăn cháo đá bát thôi!”
Ta giữ Ách Ba Lan lại, nhìn thôn dân và đanh giọng:
“Mấy thanh niên trẻ trâu ấy không phải do ta hại, đây là kiếp nạn định sẵn trong số phận của họ.”
Nghe ta nói xong, dì Kim Quế bật cười:
“Không có bản lĩnh gì mới viện cớ là có kiếp nạn! Ranh con, ngươi đừng có mà múa rìu qua mắt thợ, lúc dì Kim Quế này vào cái nghề âm dương này, chỉ sợ kiếp trước của ngươi vẫn đang còn sống đấy!”
Thôn dân còn lại cũng nháo nhào nói dì năng lực của Kim Quế là thật, bảo bọn ta nhanh chóng cút đi.
Ta nhìn về phía căn nhà của đám thanh niên tử vong:
“Không tin thì các ngươi đến chỗ cửa nhìn xem mấy thanh niên ấy để thứ gì ở hiên nhà?”
Nói dễ nghe là kiếp nạn, nói khó nghe là tự tìm đường chết.
Thôn dân nghe vậy thì vội vàng chạy đi xem, đến khi thấy rõ là thứ gì thì mọi người đều ngớ ra.
Một chiếc thùng phân được đám thanh niên để dưới chân môn thần ở cửa hiên.
Mà loại phân này là phân chuồng.
Ngươi đặt uế vật dưới chân môn thần, làm sao môn thần chịu đựng được, mùi thối đến mức môn thần chỉ có thể tránh đi.
Một khi môn thần rời đi, ai còn có thể che chở cho ngươi, không cho tà ma vào nhà?
Hơn nữa, ngoại trừ nhà của mấy sinh viên đại học này, chẳng phải nhà các ngươi đều bình yên vô sự sao?
Nghe ta nói vậy, các thôn dân nhìn nhau, không lên tiếng.
Dì Kim Quế cũng bất ngờ, bây giờ hơi xấu hổ, Đại Kỳ tổng nháy mắt ra hiệu cho dì Kim Quế, bảo bà ta nhanh chóng nghĩ cách đuổi bọn ta đi.
Dì Kim Quế cũng coi như người trong giới, mà người cùng nghề phải hiểu quy tắc, sao lại đến cướp mối làm ăn như Để Hồng Nhãn?
Ta vừa nghĩ vừa nhìn khí của dì Kim Quế, kết quả lại khiến ta cảm thấy vô cùng kinh hãi.
…
Dì Kim Quế không có khí của người sống!
Lúc vọng khí, chỉ cần là người sống thì sẽ có một lớp hồng khí mỏng manh bao phủ toàn thân, nó gọi là “sinh khí”, hồng khí càng dày đặc chứng tỏ người này càng có sức sống, mà hồng khí càng yếu thì cơ thể càng ủ rũ, vì thế có câu thành ngữ hình dung một người sống dở chết dở là “mất hết sinh khí”.
Chẳng qua, dù uể oải đến mấy, là bệnh nhân bị bệnh nghiêm trọng phải nằm viện, chỉ cần còn thoi thóp hơi tàn thì sẽ có sinh khí trên người, mà bà lão này lại không có một chút hồng khí nào cả, chẳng lẽ là hành thi?
Nhưng mà không đúng, hành thi là người chết, cơ thể sẽ tỏa ra tà khí màu xanh, đen hoặc xám, còn bà lão này không có khí của người chết.
Đầu óc ta quay cuồng, không phải người sống cũng chẳng phải người chết, rốt cuộc bà lão này là gì?
Dì Kim Quế thấy ta quan sát mình thì tức khắc tỏ ra khinh thường ra mặt:
“Nhãi ranh, ngươi nhìn ta cũng vô dụng thôi, ta nói cho ngươi biết, chuyện này ngươi không quản được đâu, cút sớm đi cho ta, còn trẻ mà còn không đẻ một đứa con giữ nòi giống, đừng có dây vào chuyện này.”
Ta suy nghĩ rồi nói:
“Nếu đã là người cùng ngành, vậy thì ngài là tiền bối rồi, đáng lẽ ngài phải hiểu hơn ta, nhưng chuyện ở đây là ta đến trước, ngài đứng ra ăn chặn đâu hợp quy tắc?”
Đại Kỳ tổng nghe thế thì mắng ta là đồ vô liêm sỉ, đến rồi mà còn không chịu đi, sau đó định bảo người khác đuổi ta đi.
Nhưng Ách Ba Lan bước lên trước, giơ tay bẻ một góc của tảng đá to ra, ý bảo ai dám thì thử xem.
Hành động của hắn quá mức chấn động, mấy người bên cạnh Đại Kỳ tổng thấy một “cô gái yếu ớt” đi với ta khỏe một cách thần kỳ như vậy thì vô thức lùi về sau vài bước.
Ách Ba Lan đang định quay đầu lại chờ ta khen, đột nhiên dì Kim Quế lại gần, đầu tiên bà ta chạy đến vỗ vai Ách Ba Lan một cái, sau đó giơ một tay ra kéo tay Ách Ba Lan.
Ách Ba Lan đang định hất tay dì Kim Quế ra, nhưng hắn vừa giơ tay lên thì mấy người bọn ta nghệt mặt ra ngay tức thì.
Tay áo của Ách Ba Lan trống không, một cánh tay của hắn biến mất rồi.
Ách Ba Lan trợn tròn mắt, cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Bạch Hoắc Hương tỉnh táo lại ngay, nàng kéo tay áo của Ách Ba Lan lên, thấy được phần vai nhẵn nhụi, như thể sinh ra đã không có tay.
Thôn dân xung quanh nhìn thấy cảnh này thì vỗ tay:
“Dì Kim Quế lại biểu diễn năng lực thần kỳ rồi!”
“Giống như lần trước ấy!”
Trình Tinh Hà hoàn hồn, tức khắc mặt mày trắng bệch:
“Yêu thuật?”
Đúng vậy...Không ngờ lại có thể nhìn thấy năng lực chỉ có trong truyền thuyết.
Ông cậu ba từng nói, có một hạng người tu luyện yêu thuật, phần lớn là người hành tẩu giang hồ mãi nghệ.
Có một truyền thuyết rất nổi tiếng về yêu thuật, một người hầu cưỡi ngựa lên phố, định giẫm chết một đứa bé, có một người diện mạo xấu xí, ăn mặc rách rưới đến khuyên can, tên hầu kênh kiệu không nghe lời khuyên, còn định rút roi quất người đến cầu xin.