Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 928 - Chương 928: Nước Đổ Đầu Vịt

Chương 928: Nước Đổ Đầu Vịt

Chẳng ngờ người ăn mặc rách rưới lẩm bẩm gì đó, thế là một cánh tay của quan biến mất, roi cũng rơi xuống đất.

Dân chúng đứng xem sợ chết khiếp, người hầu cũng hoảng sợ, tay còn lại định siết dây cương, nhưng vừa quay đầu nhìn thì thấy cái tay đó cũng biến mất nốt.

Hắn không còn tay đương nhiên không thể cưỡi ngựa được nữa, hắn ngã xuống, thế là đứa trẻ dưới vó ngựa cũng được cứu.

Mọi người sợ hãi, vội vàng đi báo quan, quan viên biết chuyện, bèn đi cầu cái người ăn mặc rách nát kia trả lại tay cho tên hầu.

Người kia mỉm cười, lấy hai thứ trông giống hai que diêm ra thổi lên người tên hầu, cánh tay của hắn bỗng xuất hiện lại, như chưa hề biến mất.

Người hầu biết mình bị trêu đùa, muốn đi tìm người kia tính sổ, nhưng đối phương đã biến mất từ lâu, mọi người nói người đó biết yêu thuật.

Làm sao để tu luyện được thứ phép thuật này thì không một ai biết, có người nói trên đời không có yêu thuật, chẳng qua là thủ thuật che mắt giống ảo thuật bây giờ thôi.

Chuyện này quá ly kỳ, xưa nay ta không tin, không ngờ hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy!

Ta không kịp nghĩ nhiều, lập tức xông lên trước giữ chặt tay bà lão, nói với giọng nghiêm nghị:

“Trả tay lại cho hắn!”

Bà lão nhìn ta và cười, trở tay định kéo tay ta ra, ai ngờ bà ta vừa chạm vào cổ tay ta thì bỗng nhiên bàn tay bị hất ra như bị thứ gì đó bật ngược lại, sắc mặt thoắt cái thay đổi.

Kỳ lạ, bà lão đang sợ cái gì? Bàn tay trừ tà?

Nhưng hiện giờ khí của ta vẫn chưa bình ổn, chưa thể sử dụng bàn tay trừ tà mà?

Đại Kỳ tổng thấy dì Kim Quế có vẻ khác thường bèn hỏi ngay:

“Dì Kim Quế, dạy cho tên này một bài học đi, hắn…”

“Ngươi thì biết cái gì.”

Dì Kim Quế quay đầu lại lườm Đại Kỳ tổng:

“Lai lịch của tiểu tử này, ta không thể…”

Nhưng đột nhiên, nàng tự thấy mình nói lỡ miệng, bèn dừng đề tài này lại, định quay người đi, nhưng ta rút Thất Tinh Long Tuyền ra:

“Ngươi không trả lại tay cho hắn thì ta chém tay của ngươi ngay bây giờ.”

Dì Kim Quế cắn răng, quan sát ta một lượt, ánh mắt bà lại sáng bừng lên, giống như nhìn thấy cái gì đó, bà ta sửa lời:

“Nước đổ đầu vịt, ta tận tình tận nghĩa muốn ngăn cản các ngươi, mà các ngươi lại muốn làm thức ăn cho dạ xoa thì đó là chuyện của các ngươi.”

Nói xong, bà ta phủi tay một cái, có hai thứ gì đó rơi xuống, trông giống như chân cóc.

Còn chưa kịp nhìn rõ thì dì Kim Quế đã thổi một hơi lên hai cái chân cóc kia như trong truyền thuyết.

Lần này, mọi người xung quanh đều lớn tiếng reo hò.

Ta quay đầu lại xem, cánh tay của Ách Ba Lan đích xác xuất hiện lại rồi, mặt hắn đần thối, giống như không biết rốt cuộc chuyện gì vừa diễn ra.

Thôn dân phấn khích hơn:

“Đây mới là thần tiên sống này!”

“Mấy người các ngươi chẳng là cái thá gì so với dì Kim Quế, mau cút đi!”

Đại Kỳ tổng không hiểu tại sao dì Kim Quế lại “tha” cho bọn ta, nhưng hắn rất nghe lời dì Kim Quế, hắn lườm bọn ta một cái rồi mời dì Kim Quế đến gần sông Dương Quải Tử để xem xét tình hình của dạ xoa.

Người dân địa phương rầm rộ theo sau, dì Kim Quế giả vờ giả vịt quan sát sông Dương Quải Tử, đã thế còn liên tục liếc nhìn ta.

Ta nhìn sang Bạch Hoắc Hương.

Bạch Hoắc Hương cũng đang quan sát dì Kim Quế.

Ta bèn hỏi nàng:

“Nhìn ra cái gì không, trên người dì Kim Quế này có lông không?”

Bạch Hoắc Hương là quỷ y, khẩu hiệu hành nghề là khám bệnh bất kể có lông (phi nhân loại) hay không lông (người bình thường).

Bạch Hoắc Hương trả lời:

“Giống cô dâu lần trước, như là đi ra từ một hang động.”

Yêu phi họa quốc?

Thế thì dì Kim Quế này không phải hạng dễ đối phó, nhưng rốt cuộc bà ta có lai lịch ra sao?

Có liên quan gì đến tà khí trên người Đại Kỳ tổng không?

Kỳ Đại Niên lại gần, xoa tay liên tục:

“Đại sư, ngươi thấy đấy, ta cũng ngại quá, anh của ta từ nhỏ đã thế rồi, ta làm gì hắn cũng không yên tâm, khăng khăng phải nhúng tay mới chịu, mà năng lực của dì Kim Quế ấy à, các ngươi không bị dọa đấy chứ, nói thật lần trước ta bị dì Kim Quế làm cho hết hồn.”

Trình Tinh Hà thở dài, nói, Thất Tinh à, bà già này lợi hại như vậy, hay là chúng ta kể đi, giao cho bà ta là được.

Nhưng Kỳ Đại Niên tức khắc trở nên hoảng loạn, hắn nói ngay:

“Ta cầu xin các ngươi, các ngươi đừng đi, nếu chuyện này bị dì Kim Quế giành trước thì ta không còn chỗ đứng ở đây nữa, không chỉ mình ta mà còn ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của đại sư nữa...”

Ta nhìn về phía dì Kim Quế, bà ta đích xác không phải là người bình thường, ta cũng khá tà mò về lai lịch của bà lão này, bèn nói ngươi yên tâm đi, bọn ta đã tiếp nhận việc này thì chắc chắn sẽ theo đến cùng.

Kỳ Đại Niên thở phào một hơi, luôn miệng nói cảm ơn.

Bình Luận (0)
Comment