Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 930 - Chương 930: Truyền Thuyết Dạ Xoa

Chương 930: Truyền Thuyết Dạ Xoa

Ngay sau đó, Đại Kỳ Tổng lớn tiếng nói với những thôn dân kia:

“Các ngươi cũng nghe thấy phương pháp của Kim Quế di rồi – quả thực không có chút tổn thất nào, vừa nghe đã thấy rất đáng tin! Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, đi tìm chó mực đi! Cả đám ngốc nghếch, khó trách các ngươi nghèo - không có bản lĩnh thì đáng đời gặp cảnh nghèo khó.”

Ai nghe xong câu này đều thấy khó chịu, Kỳ Đại Niên và người trong thôn đều lộ ra biểu cảm rất xấu hổ.

Họ đương nhiên là dám giận mà không dám nói, còn phải dựa vào công ty y dược bên nhà họ Kỳ để sống qua ngày, nào dám đắc tội Đại Kỳ Tổng, đành lập tức đi tìm chó mực.

Ta muốn ngăn cản nhưng Trương Mạn cũng tới, nghe thấy chuyện ở đây thì vội kéo Kỳ Đại Niên lại, lớn tiếng nói:

“Mấy người các ngươi đừng để ý đến Đại Niên bọn ta, ý của bọn ta là mọi người nghe theo Đại Kỳ Tổng là được!”

CMN cái tên lừa gạt xấu xa này, sao chỗ nào cũng có ngươi vậy.

Điều này làm cho Kỳ Đại Niên nóng nảy, nhưng người trong thôn vừa thấy vợ Kỳ Đại Niên đã nói vậy rồi, họ càng không nói hai lời mà lần lượt giải tán.

Nhiều người như vậy, ta muốn ngăn cản cũng ngăn không được, chỉ thấy họ người thì đi chặt cây dâu, người thì đi chặt cây đào, cứ như được bận rộn là một niềm vui vậy.

Kỳ Đại Niên sốt ruột, vừa xoa tay vừa nhìn ta:

“Đại sư, ngài nói xem, lần này phải làm sao bây giờ?”

Còn có thể làm sao đây, hoàn toàn không thể nào khuyên can người trong thôn được, tối nay mà xảy ra chuyện thì chết chắc.

Ngay từ đầu là do các ngươi cung phụng Dạ Xoa, bây giờ lại nói đuổi liền đuổi, nói tổn thương liền tổn thương, cứ khăng khăng làm theo ý mình thì chắc chắn khó tránh khỏi một trận đánh nhau.

Ta vừa suy nghĩ, ngược lại nhớ tới thần chủ bài kia, lập tức hỏi Kỳ Đại Niên, Dạ Xoa kia chẳng phải là nhà họ Kỳ các ngươi kính phụng sao? Có biết gì liên quan đến lai lịch của Dạ Xoa này không?

Trên thần chủ bài viết rất rõ là “Thường Thất”, có thể biết tên họ rõ ràng như thế thì mối quan hệ giữa tổ tiên nhà họ với Dạ Xoa này chắc chắn không bình thường.

Kỳ Đại Niên vừa nghe vậy, vội nói:

“Đúng đúng đúng, ta có nghe kể lại một chuyện nhưng không biết có phải thật hay không.”

Thì ra lúc đầu tổ tiên của Kỳ Đại Niên còn chưa giàu có, chỉ là một nông dân bình thường, ở nơi này trồng nhân sâm. Vào một đêm mưa đá, người tổ tiên kia sợ nhân sâm bị dập nên suốt đêm đi xem cây giống, kết quả là mơ hồ nhìn thấy có một người rất cao ngồi bên bờ sông Dương Quải Tử.

Chỉ riêng đôi chân của “Người” đó đã cao hơn người bình thường rồi.

Lần đó doạ cho tổ tiên nhà họ Kỳ kia sợ hãi – hắn từng nghe qua truyền thuyết, người cao như vậy gọi là Dạ Xoa.

Vì thế hắn sợ hãi xoay người muốn chạy đi, mà Dạ Xoa kia vừa vươn tay đã giữ được hắn lại, há miệng như thể muốn ăn hắn.

Người tổ tiên kia bị doạ sợ, khóc lóc kêu cha gọi mẹ, âm thầm nghĩ lần này chết chắc rồi, không ngờ tên Dạ Xoa kia không chỉ không ăn hắn mà còn “ồ” lên.

Người tổ tiên kia nghe vậy, trong lòng cũng cảm thấy khó hiểu, hỏi hắn có ý gì, Dạ Xoa này phát hiện cái gì rồi?

Tiếp theo, hắn lại nghe thấy Dạ Xoa kia thở dài, nói:

“Ngươi là người đại phú đại quý, trong tương lai, ngọn núi này và ba trăm năm mươi mẫu ruộng tốt dưới chân núi đều là của ngươi, nếu ngươi chết thì thật đáng tiếc.”

Người tổ tiên kia gần như choáng váng, trong lòng tự nhủ làm sao có thể như thế, ta một thân một mình làm ruộng sao mà có được nhiều ruộng đất như vậy?

Nhưng đầu óc người tổ tiên này rất nhanh nhạy, hắn lập tức nhớ tới một truyền thuyết khác – mặc dù Dạ Xoa ăn thịt người nhưng có thể phân biệt thân phận của người khác, hễ người nào chạy thoát khỏi miệng Dạ Xoa thì thật sự là người đại phú đại quý!

Lúc ấy, huyện lệnh của huyện họ có nói – nói khi còn bé lúc huyện lệnh kia đang ngủ trong nôi thì bỗng nhiên nửa đêm có một bàn tay luồn từ bên ngoài cửa sổ vào, lập tức bắt huyện lệnh đi, người nhà sốt ruột đến sắp phát điên, chạy ra ngoài tìm lại nghe thấy tiếng khóc ở trên nóc nhà, lên nóc nhà nhìn thấy mới yên tâm, huyện lệnh bình an vô sự, không thiếu một sợi lông tơ nào.

Lúc ấy có người hiểu biết nói, chắc là bị Dạ Xoa bắt lại nhưng Dạ Xoa không ăn thịt, chứng tỏ sau này đứa nhỏ này chắc chắn có tiền đồ sáng lạn.

Về sau, quả nhiên đứa nhỏ này thi cử rất thuận buồm xuôi gió, mặc áo gấm quay về quê hương và trở thành huyện lệnh, biệt danh là “Dạ Xoa không động đến”, rất nổi danh.

Lúc ấy, người tổ tiên kia nghe thấy truyền thuyết, lập tức cảm thán chắc là phú quý của người này đúng là đã được số trời định sẵn, dân chúng nhỏ bé như ta sao lại không gặp được cơ hội này chứ?

Bình Luận (0)
Comment