Hai ngọn đèn đỏ vừa đụng nhau, bất chợt có một trận tiếng chó sủa vang lên, tiếng sủa kia...Lại không điên cuòng hung ác như bình thường mà giống như là nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, sắp chết nên giãy dụa, nhưng cũng vô cùng thê lương.
Người bên bờ sông càng ngày càng căng thẳng, ngay sau đó, tiếng chó sủa ngừng lại, không giống như ngoan ngoãn mà giống như đã chết rồi.
Người trên bờ không khỏi càng căng thẳng hơn, lúc này, một chiếc thuyền treo đèn đỏ, lặng yên không một tiếng động bay về phía này.
Các thôn dân đều căng thẳng, cầm cung gỗ đào kéo căng lên, ta lập tức vọng khí, cảm giác khác thường càng mãnh liệt hơn, chờ thuyền đến gần, trong lòng ta hiểu ra, lớn tiếng nói:
“Mọi người tuyệt đối đừng phóng tên!”
Chỉ cần không phóng tên thì chuyện này sẽ có chuyển biến...
Tiếng nói đột ngột này khiến rất nhiều người nghe xong đều sửng sốt hỏi:
“Sao vậy?”
Ta vội nói:
“Cái này không phải...”
Nhưng còn chưa nói xong, chỉ nghe “vút” một tiếng, cũng không biết là ai đã bắn mũi tên đầu tiên về phía chiếc thuyền kia.
Xong rồi...
“Mau bắn tên, nếu không sẽ không có tiền thưởng!”
Có người hét lên như vậy, những người còn lại nghe xong cũng như vừa tỉnh mộng, lập tức giơ cung gỗ đào trong tay lên, liên tục bắn tên về phía chiếc thuyền nhỏ kia, vô số cung tên gỗ dâu vạch ra tiếng xé gió sắc bén, đâm thẳng về phía chiếc thuyền kia.
Mũi tên vừa bay ra, trên mặt nước dường như có thứ gì đó chìm xuống, cùng lúc đó, một bóng dáng to lớn nhào về phía bờ.
…
Lần này, trên mặt đất dường như nổi lên một cơn gió đen, tất cả những người đứng phía trước lập tức đều bị ngã xuống, bên bờ sông vang lên tiếng kêu thảm thiết, tất cả những ngọn đèn dầu đèn điện đều bị tắt sạch sẽ, trước mắt ngay tức thì tối sầm lại.
Dưới sắc trời tối tăm, ta nhìn thấy một bóng dáng rất lớn từ từ đứng lên, như thể có gương mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm những người này.
Thật đấy...Đó là Dạ Xoa trong truyền thuyết!
Lần trước ta không thấy rõ, cảm giác lần này quả thực chấn động!
Mà bóng dáng kia hơi cúi xuống, rút ra một đồ vật trên người mình và nhìn thật kỹ.
Hắn đã bị cung tên gỗ dâu bắn trúng!
Ta nhìn ra được, tay hắn run rẩy, ta lập tức cảm giác được một luồng sát khí ác liệt.
Mẹ kiếp, hắn tức giận rồi!
Ách Ba Lan và Trình Tinh Hà cũng chưa từng thấy qua “người khổng lồ” như thế này, tất cả đều ngây ngốc như gà gỗ, mỗi người bị ta đá cho một cái mới tỉnh táo lại. Kỳ Đại Niên không bị đá - hắn ngay tức khắc ngồi phịch trên mặt đất.
Các thôn dân kia thì càng khỏi phải nói – họ mơ hồ nhìn thấy vậy như vậy, đều bị dọa đến nỗi kêu không thành tiếng.
Mà ngực người khổng lồ kia phập phồng, hiển nhiên là rất tức giận, hắn cúi người xuống, muốn bắt lấy đám thôn dân kia.
Ta không thèm nói thêm gì nữa, lập tức chạy tới chỗ quỷ Dạ Xoa kia, muốn che chở cho những thôn dân:
“Thường Thất...Đại tiên!”
Quái vật khổng lồ kia bất chợt nghe thấy ta gọi ra cái tên này, động tác lập tức ngưng lại.
Ta lập tức nói:
“Đại tiên, ngài nghe ta nói trước đã, trong này có...”
Nhưng còn chưa nói hết câu, không biết ai ở trong bóng tối lại hét lớn:
“Thứ này muốn làm hại chúng ta, liều mạng với nó đi!”
“Đúng, dù sao cũng chết, chúng ta không thể làm heo chờ làm thịt!”
“Chúng ta nhiều người như thế, còn Dạ Xoa chỉ có một mình, sợ cái gì chứ!”
Thôn dân lấy lại tinh thần, ai nhát gan thì ôm đầu bỏ chạy, ai to gan thì đứng lên, cầm đồ trong tay đập về phía Dạ Xoa.
Ta lập tức xoay người, dùng Thất Tinh Long Tuyền để ngăn cản, nhưng quá nhiều người, một thanh kiếm của ta không thể nào ngăn cản toàn bộ, mà có hét thế nào cũng không có ai nghe ta nói, chỉ nghe tiếng xé gió “vù vù” vang lên, giống như mưa sao băng rơi xuống, chính ta còn bị đập trúng mấy cái chứ đừng nói là Dạ Xoa - đối diện truyền đến tiếng đá đập vào người.
Đến ta cũng tức giận, đám thôn dân này muốn chết thì con mẹ nó cũng là tự làm tự chịu.
Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan lấy lại tinh thần, thấy ta ngăn cản thôn dân, mặc dù hơi khó hiểu nhưng cũng chạy tới theo, rút dây thừng đuôi ngọc tơ vàng và dây đỏ máu chó ra quất về phía họ, rất nhiều người giống như bị cô lập ngoài dải phân cách.
Có người lập tức kháng nghị:
“CMN, thảo nào đám lừa đảo này lại đến nương nhờ thôn chúng ta không chịu đi, thì ra họ và Dạ Xoa là một phe tình cảm sâu nặng!”
“Đúng, nói Tiểu Kỳ Tổng không có năng lực đúng là không sai – chính là chính bị mù lại đi tìm người giúp đỡ!”
Kỳ Đại Niên lấy lại tinh thần, vội từ trên mặt đất bò dậy, há miệng hồi lâu cũng không biết nên nói thế nào, đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng “bụp” vang lên, chỉ thấy bóng dáng khổng lồ kia đẩy đám thôn dân ra, vượt qua đám người và đi vào trong thôn.