Dì Kim Quế vốn đang trợn mắt láo lia nhìn xung quanh, vừa nghe thấy câu hỏi này của mọi người, nàng ta vội nói:
“Ta cũng không thấy thủ phạm thật sự...lúc đó ta chỉ thấy dạ xoa tiến vào bắt người, chính tay ta đã đánh dạ xoa bỏ chạy, bức tường kia cũng là do dạ xoa bị ta đánh ngã xuống nên mới đổ sập như vậy, làm gì có hung thủ nào chứ, ta thấy các ngươi chỉ nói bậy nói bạ thôi!”
Vừa nói, dì Kim Quế còn khịt mũi khinh thường nhìn về phía ta:
“Vùng này ngoài Phi Thiên dạ xoa ra làm gì còn có thứ gì khác có thể đập cánh chứ? Nhóc con, nói ngoài miệng thì ai mà chẳng nói được, nếu như ngươi có bản lĩnh thì bắt hung thủ thật sự đến đây đi! Ở đó nói không thì cũng chẳng có ích gì...Không đúng, ngươi già mồm lý lẽ như thế này chẳng lẽ người và dạ xoa thật sự là đồng bọn sao? Ở đây tung hỏa mù cho dạ xoa sao!”
Trình Tinh Hà cũng kéo ta lại:
“Thất Tinh, những gì ngươi nói ta đều tin cả, nhưng chỉ dựa vào lời nói, đám người này sẽ không tin đâu! Tìm chút chứng cứ cho bọn họ khiếp sợ.”
Ta liếc nhìn dì Kim Quế một cái rồi lên tiếng:
“Lúc đó ta có túm lấy vật đó một cái...Trên cổ của vật đó chắc chắn có để lại dấu vết, mọi người có thể quan sát lẫn nhau xem trên cổ của ai có vết bầm?”
Người dân trong thôn đều nghe theo, họ bắt đầu kiểm tra trên cổ lẫn nhau, đương nhiên là không thấy, nhưng trên cổ của dì Kim Quế vẫn luôn quấn một chiếc khăn quàng cổ đỏ thẫm không để lộ cổ.
Dì Kim Quế cười khẩy, tháo khăn quàng lộ chiếc cổ ra ngoài.
Ta nhìn sang, trong lòng cũng nhảy cẫng lên...trên cổ dì Kim Quế hoàn toàn sạch sẽ, không hề có dấu vết gì.
Dì Kim Quế lại càng đắc ý hơn:
“Nhóc con, ở trên cổ mọi người cũng không có vết bầm nào, ngươi còn có chứng cứ nào khác không?”
Những chuyện còn lại sau đó chỉ có một mình thấy, ta thực sự không còn chứng cứ nào có thể lấy ra cho mọi người xem được.
Dì Kim Quế lại cười khẩy một tiếng:
“Nếu đã như vậy, vậy ngươi từ đâu đến thì cút về chỗ đó đi, mọi người cũng giải tán được rồi, đợi đến buổi trưa ngày mai, chúng ta cùng đi đốt dạ xoa.”
Nói xong, dì Kim Quế liền đi ra khỏi vòng vây của mọi người, không ít người dân thấy bọn ta còn phun nước bọt về phía bọn ta.
Còn có người nói một cách quái gở:
“Tiểu Kỳ tổng, nhìn xem con hàng mà ngươi mời về...nếu như không phải nhờ có dì Kim Quế mà Đại Kỳ tổng mời đến, cả thôn chúng ta cũng làm thức ăn cho dạ xoa luôn rồi!”
“Đúng là trẻ người non dạ, không được việc gì, mấy tên nhóc khốn nạn này đến thôn chúng ta ăn chực thì có.”
Kỳ Đại Niên lúc này giống như quả bóng da bị chọc xì hơi vậy, hắn ta vội túm lấy ta:
“Đại sư à, ngài mau nghĩ ra cách đi, nếu như con dạ xoa này thật sự bị xử lý thì Kỳ gia bọn ta có phải cũng đoạn tử tuyệt tôn theo hay không?”
Gần như là vậy.
Lúc này, bỗng nhiên ta nghe thấy tiếng chim kêu lên, ta quay đầu nhìn lại, trên cây hồng mà gia đình này đã trồng có một tổ chim khách, náo loạn lớn như vậy cũng khiến cho bọn chim khách ầm ĩ hẳn lên.
Bây giờ ánh sáng trăng đã tỏa ra sáng rực, ta có thể thấy rõ ràng, trên tổ chim khách có một thanh xà ngang.
Đây lại chính là điềm lành….Chim khách đậu trên xà ngang, gia chủ của gia đình này chính là người đại phú đại quý. Xem ra đứa bé sơ sinh khóc lóc ban nãy ngày sau cũng sẽ trở thành một người có danh vọng trong tương lai.
Theo lý mà nói dạ xoa sẽ không ăn người đại phú đại quý, không thể nào có chuyện nó đến đây bắt trẻ sơ sinh được.
Đứa bé khóc lóc không ngừng, người mẹ cũng chẳng màng đến sợ hãi nữa mà cho đứa bé bú sữa, mấy người bọn ta liền vội vàng quay mặt đi để tránh hiềm nghi, Ách Ba Lan lên tiếng hỏi ta:
“Ca, bây giờ phải làm thế nào đây?”
Trình Tinh Hà lại bắt đầu bày ra cái dáng vẻ muốn bỏ cuộc giữa chừng của hắn ta:
“Ta thấy chúng ta nên đi thôi, con mẹ nó, người ở nơi này người nào người nấy đều cố chấp ngu xuẩn, không cứu vãn được gì đâu, nếu không thì bảo Ách Ba Lan đánh Kỳ Đại Niên một trận, không sợ hắn ta không nói.”
Kỳ Đại Niên vừa nghe thấy thoáng chốc bị dọa sợ co rúm người lại.
Uổng công ngươi nghĩ được như vậy, người sống nhờ âm dương mà làm chuyện ác, còn cần đến chén cơm nữa không?
Ta thì lại giống như dạ xoa vậy, quyết không để bị chà đạp, vì cái gì mà phải chịu đựng sự khinh thường kia, ta nhất định phải làm rõ ràng mọi chuyện bằng bất cứ giá nào.
Ta ngồi xổm xuống sờ vào vết máu, nhìn từ màu sắc có hơi lẫn màu xanh của vết máu này thì đây đúng là máu của dạ xoa, ở đằng xa còn có dấu vết bị kéo lê, dễ nhận thấy được lúc nó chạy trốn đã chật vật thế nào.
Đã bị thương nặng, mà ngày mai những thôn dân này còn đi theo vết máu để truy tìm nó, con dạ xoa này chắc chắn gặp xui xẻo.