Bọn ta nhất định phải tìm được hung thủ thật sự trước buổi trưa ngày mai.
Trong lúc đang suy nghĩ ta lại nghe thấy đứa bé kia không bú sữa mà cứ gào thét khóc rống, mẹ của đứa bé thì cũng bất lực không biết phải làm sao, cho nó bú sữa nó cũng không chịu, cứ mãi khóc.
Mẹ của nó hết cách, chỉ đành ở bên cạnh hát ru để dỗ nó:
“Trời mênh mông, đất mênh mông, nhà ta có một đứa bé khóc đêm, quân tử lỡ đường đọc lên một lần, ngủ một giấc đến tận trời sáng…”
Nhưng đứa bé không vẫn không bị lay động, vẫn cứ khóc không ngừng.
Đứa bé khóc đêm...Trong đầu ta chợt lóe lên một suy nghĩ, ta lập tức nhìn về phía bệ cửa sổ nhà bọn họ.
Quả nhiên, ta thấy được một vốc đậu đỏ ném trên cửa sổ.
Ta liền hỏi, đậu đỏ này là ngươi để ở đó sao?
Mẹ đứa bé quay đầu lại nhìn, biểu cảm trên mặt cũng tỏ vẻ khó hiểu:
“Không phải ta...ta cũng không biết thứ này từ đâu tới nữa.”
Thoáng chốc ta liền biết được hung thủ đả thương người là chuyện thế nào rồi, thế là ngay sau đó ta liền hỏi mẹ đứa bé:
“Trong thôn các ngươi có còn đứa bé nam nào khác nữa không?”
Mẹ đứa bé bỗng sững sờ, sau đó mới lên tiếng:
“Trong thôn thì không có...Nhưng mà, sườn núi bên kia của núi nhân sâm có một hộ gia đình, họ sống cách đây rất xa và không có qua lại gì với bọn ta, nhưng sáng sớm hôm nay ta thấy gia đình đó đã mua bánh bao chấm đỏ, đoán chừng đứa bé nhà họ vừa đầy tháng rồi.”
Phải rồi, phong tục ở nơi đây, nếu như sinh con gái, khi đầy tháng thì tặng cho người thân họ hàng bánh nhân đậu, còn nếu sinh con trai thì bánh bao táo đỏ có chấm đỏ.
Sau khi ta hỏi địa chỉ rõ ràng xong xuôi thì vội chạy tới nơi đó. Bọn người Trình Tinh Hà không biết ta đang muốn làm cái gì, chỉ đành chạy theo, vừa chạy vừa hỏi:
“Thất Tinh, ngươi phát hiện ra cái gì?”
Ta vừa chạy vừa nói:
“Vừa nãy mẹ của đứa bé kia vừa cất tiếng hát, ta đã biết được thứ gì đã làm cho trẻ con trong thôn khóc đêm, lại còn có đôi cánh dài nữa...Đó là Dạ du tinh.”
Trình Tinh Hà thoáng chốc liền sững sờ:
“Chết tiệt, thật sự còn có thứ đó sao? Ta còn chưa từng thấy lần nào, còn tưởng đâu đây chỉ là truyền thuyết thôi chứ.”
Dạ du tinh cũng giống như bà ngoại sói, chú lùn hay nhảy và đại mã hầu, đây là bốn loại thần khí hay hù dọa trẻ con khóc đêm.
Truyền thuyết cũng gần giống như vậy...khi đứa bé vừa cất tiếng khóc đêm, người lớn trong nhà sẽ nói, ngươi không được khóc nữa, nếu như còn khóc sẽ dẫn dụ thứ gì đó tới, bế ngươi vào trong động để ăn thịt!
Dạ du tinh cũng là thứ như vậy...trong truyền thuyết nó có hình dáng một người phụ nữ mọc đôi cánh dài biết bay, mỗi ngày nó đều phải ăn một đứa bé nam.
Vào ban ngày, Dạ du tinh sẽ nhìn xem nhà ai có đứa bé nam, sau đó sẽ lén lút đặt một vốc đậu đỏ lên trên bệ cửa sổ lên nhà họ, khi tối đến nó sẽ đi theo chỗ đậu đỏ mà đến bắt người ăn.
Thứ này xưa kia quậy phá rất hung ác, cứ tiếp tục như thế cho nên trẻ con đều bị bắt ăn sạch sẽ, người cũng dần tuyệt hậu, chuyện này đã kinh động đến Trương thiên sư, ông ta đã làm phép thu thập lại toàn bộ, cho nên thứ này chỉ tồn tại trong những câu chuyện bên giường tương truyền từ đời này qua đời khác, không có ai thấy nữa.
Ông cậu ba cũng nói thứ này đã tuyệt chủng rồi, ta vẫn chưa suy nghĩ đến vấn đề này, mãi đến khi ta nghe thấy tiếng hát “trẻ khóc đêm” mà phụ nữ kia nhắc tới vừa nãy, ta mới nhớ lại thứ đó, vừa thấy vốc đậu đỏ kia, thì ta lại càng khẳng định chắc chắn hơn nữa.
Thứ này nếu như mỗi ngày đều muốn ăn thịt người, hôm nay còn chưa ăn được đứa bé nam vừa nãy, vậy thì chắc chắn nó sẽ đi tìm đứa bé nam còn lại.
Nếu như có thể túm lấy nó trước khi nó ăn thịt người, vậy thì cũng có thể rửa sạch oan khuất cho dạ xoa rồi.
Bọn người Trình Tinh Hà vừa nghe xong cũng phấn chấn hẳn, vội vàng nhanh chân chạy theo ta...Bạch Hoắc Hương cũng quen leo núi, chưa bao giờ gây trở ngại cho bọn ta, thân hình nàng ta cũng vô cùng khỏe mạnh.
Gia đình này nhận khoán đất khá cao, nơi sống cũng rất xa cách với thôn làng...nơi đây thực sự cũng không có phong thủy tốt gì, rất dễ bị âm tà quấy nhiễu.
Mà đúng lúc này, những đôi mắt của bọn ta đều đang được chứng kiến cảnh tượng trước mắt, một thứ gì đó màu đen cực lớn đang trượt xuống mảnh sân kia lặng yên không một tiếng động.
…
Hỏng rồi, sao thứ này lại đến nhanh như vậy?
Người ở thôn quê vùng hoang dã đều nuôi chó, người nhà này cũng không ngoại lệ, sau khi thứ màu đen kia lẻn vào, ngay lập tức liền có tiếng chó sủa vang lên.
Thấy cánh cửa sắt của nhà này đã đóng chặt, ta cũng không thèm gõ cửa, một cánh tay chống trên tường phóng qua, khi vừa định nhảy xuống, không ngờ lại chạm trán một người.