Nếu không tìm được nó, qua mấy tiếng đồng hồ nữa, dạ xoa sẽ bị người dân trong thôn đốt chết.
Trình Tinh Hà không nhịn được mà xì một tiếng khinh thường:
“Thứ đồ chơi đó cũng xảo quyệt gớm nhỉ?”
Lúc này, cha đứa bé cũng đã bật đèn sáng lên, muốn pha trà cho bọn ta, ta vừa ngẩng đầu lên, nhất thời ánh mắt sáng bừng lên.
Chỉ thấy món đồ bọn ta chém đứt trước đó lại chính là một cái lồng đèn cá chép trăm tuổi.
Đúng rồi, hôm nay là ngày đầy tháng của đứa bé!
Theo phong tục của vùng này, khi đứa bé nam đầy tháng thì sẽ làm một chiếc đèn cá chép trăm tuổi thật to màu đỏ, một mặt là mong ước tốt đẹp cá chép vượt long môn, mặt khác là xua đuổi tà ma, trừ đi tai họa cho đứa bé, phù hộ cho đứa bé tránh khỏi sự quấy rối mà trưởng thành một cách khỏe mạnh, cho nên bên trong cái lồng đèn cá chép trăm tuổi này đều sẽ chứa đầy ắp chu sa!
Vừa rồi lồng đèn cá chép bị chém đứt, toàn bộ chu sa văng ra ngoài, bám lên trên người của thứ kia, chỉ cần tìm được vết chu sa thì sẽ có thể tìm được nơi mà nó giấu nguyên thân đi.
Lúc này tiếng gà gáy vang lên, bầu trời bên ngoài cũng dần dần sáng lên, bọn ta làm gì còn tâm trạng uống trà, vội lao ra ngoài tìm dấu vết của chu sa.
Vừa đi ra ngoài ta liền thấy người dân trong thôn đang đi thành đoàn dưới chân núi giống như là đang tìm gì đó vậy...Họ muốn đi theo vết máu mà hôm qua dạ xoa lưu lại để tìm dạ xoa, sau đó sẽ đốt chết nó!
Chết tiệt, không còn bao nhiêu thời gian nữa, ta phải nhanh chóng tìm ra nguyên thân của thứ kia mới được.
Mấy người bọn ta liếc mắt nhìn nhau, chia nhau ra hành động, nhưng kể cũng lạ, trong thôn làng sạch sẽ, không hề thấy được dấu vết chu sa ở bất cứ chỗ nào.
Thấy thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, trong lòng ta lại càng lúc càng sốt ruột, mặt trời càng lên cao, ta đứng ở trên cao vọng khí, nhưng khắp ngọn núi này địa giới quá lớn cho nên cũng không thấy dấu vết của thứ kia.
Trên trán ta đã ướt đẫm mồ hôi, lúc này, Trình Tinh Hà gọi điện thoại đến cho ta:
“Ngươi mau chóng qua đây đi, chúng ta còn chưa tìm được nguyên thân của Dạ du tinh, nhưng mọi người nhanh hơn một bước, họ đã tìm được sào huyệt của dạ xoa trước mất rồi!”
Ta vừa nghe liền nhanh chóng chạy sang đó, trong lòng thầm nhủ chuyện này sao mà lại xui rủi như thế, chẳng lẽ kiếp nạn của dạ xoa tới thật rồi sao?
Ta đi tới nơi thì thấy biển người đông nghịt tụ tập lại ở hạ du, ai nấy đều vươn cổ dài ra nhìn chằm chằm về phía trước giống như đám ngỗng lớn vậy.
Ta híp mắt lại nhìn, trong lòng cũng thấp thỏm theo, phía đối diện thực sự có một sơn động, bên trên cửa động còn có một vài dấu vết của đồ hiến tế.
Nơi này ngoằn ngoèo quanh co khó tìm đến, nếu không phải vết máu vươn đầy đất, có cho hai năm cũng khó thể tìm được.
Lúc này, dì Kim Quế ho khan vài tiếng, đứng ở phía trước lớn tiếng nói:
“Thời gian cũng gần đến rồi, mọi người đã chuẩn bị xăng đầy đủ hết rồi chứ?”
Giọng nói của người dân khỏi phải nói hả hê đến mức nào:
“Chuẩn bị xong rồi!”
Xung quanh thạch động đó toàn là cây cỏ khô, chỉ cần một chút lửa được châm lên, dù có là thứ gì đi nữa cũng đừng mong sống sót ra ngoài.
Kỳ Đại Niên thấy ta đã đến, nhìn hắn ta như sắp khóc đến nơi:
“Đại sư à, ngài phải cứu ta đi, bây giờ phải làm thế nào?”
Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan cũng đã đi lên phía trước ngăn cản lại, nhưng dì Kim Quế lại cười khẩy nói:
“Làm sao, lần trước các ngươi chưa nếm đủ đau khổ, giờ còn muốn thiếu cái cánh tay mất đi cái chân có đúng không?”
Sắc mặt Ách Ba Lan thay đổi, Trình Tinh Hà vội kéo hắn lại, thấy ta đến rồi thì dốc hết sức nháy mắt ra hiệu cho ta.
Ta cũng sốt ruột chết được, nhưng CMN ta phải tìm vết chu sa ở đâu đây? Nếu không có chứng cứ, những người dân ngu xuẩn này cũng sẽ không tin ta, chỉ cần không đánh chết họ, thì họ chắc chắn phải đốt núi này.
Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên bên tai ta nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ, ta nhìn về phương hướng tiếng khóc kia, thì thấy một người phụ nữ trung niên đang đánh vào mông một cô gái nhỏ, vừa đánh vừa nói:
“Sáng sớm mới mặc cho ngươi chiếc váy mới, mua mất hai trăm tệ đấy! Ngươi xem ngươi dây phải thứ gì đây hả?”
Cô gái nhỏ kia mặc một chiếc váy len sợi màu trắng mới tinh, nhưng ở phía sau lưng váy dính phải những vệt đỏ.
Đó là chu sa!
Thật đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công, đây chẳng phải là điều ông trời đã định trước rồi hay sao?
Ta lập tức chạy tới:
“Em gái, ngươi nói cho ta biết, từ sáng đến giờ ngươi đã đi chơi những nơi nào rồi thế?”
Cô gái nhỏ nghẹn ngào khóc thút thít, thấy vẻ mặt của ta lại càng hoảng sợ hơn, mẹ của cô gái nhỏ thấy ta đi tới hỏi việc này, còn cảnh giác kéo con gái mình lại, lúc này Trình Tinh Hà cũng thấy được, hắn chạy tới, đưa cho cô gái nhỏ kia một que kẹo.