Dạ xoa không thể không biết điều này nhưng nó vẫn tiếp túc xé xác con chim hết lần này đến lần khác, lúc đầu người dân ai nấy đều sợ hãi, nhưng rồi họ bỗng có linh cảm gì đó và nhân cơ hội này bò lên trên, họ liều mạng chạy ra ngoài, những người khác thấy vậy cũng ùa nhau chạy theo như một bầy vịt.
Dạ xoa đã bị thương nặng nên động tác có chút loạng choạng và tốc độ ngày càng chậm, rõ ràng nó đang dùng hết chút sức lực cuối cùng, đã đến nước này mà nó vẫn còn muốn cứu người dân ở đây?
Con chim khổng lồ sốt ruột khi vẫn chưa ăn được thịt người, nó quay sang mổ vào dạ xoa. Dạ xoa lúc này đã hao tổn nhiều sức lực, có vể như sắp không trụ được nữa, Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan muốn sang giúp đỡ nhưng vô ích.
Ta cũng thấy lo lắng, lập tức tìm kiếm xung quanh hòng lấy bình ẩn hồn lại nhưng càng nóng lòng thì càng không tìm thấy, đầu ta toát mồ hôi hột.
Ta nghe thấy một tiếng nổ lớn, không hay rồi...Dạ xoa trụ không nổi nữa, nó đã bị con chim tấn công, trong đám sương mù, con chim khổng lồ đang định mổ vào cổ họng của dạ xoa.
Tiêu rồi...lẽ nào dạ xoa thật sự...
Nhưng vào lúc này, một người từ trong sương mù chạy tới và lấy một thứ từ trong ngực nhét vào ta:
"Đại sư, ta đã tìm được cái bình cho ngươi!"
Kỳ Đại Niên!
Quả nhiên vào thời khắc quan trọng tiểu tử này vẫn rất có ích!
Ta lập tức ôm chiếc bình chạy tới, mở lá bùa vàng trên đó ra và chìa tay ra thì tóm được một thứ vừa dài vừa trắng.
Khi nhìn kỹ, đầu óc ta bỗng tê dại...là một cô gái trẻ có chiều dài bằng cánh tay!
Cô gái có nước da trắng trẻo, đôi mắt nhắm nghiền giống như đang ngủ say.
Trước nay ta chưa bao giờ nhìn thấy một thứ như vậy, đây là người lùn rơm hay gì?
Hơn nữa...trên cổ của thứ này lại có một vết bầm tím giống như bị ai đó cào, nhìn hình dạng...quả nhiên rất giống vết hằn ngón tay của ta.
Thảo nào trên cổ dì Kim Quế không có vết bầm tím, bàn tay trừ tà quả nhiên rất lợi hại, không ngờ có thể đả thương nguyên thân của nàng.
Thoạt nhìn Kỳ Đại Niên còn tưởng rằng đó là một con quái vật, hắn sợ hãi ngồi bệt xuống đất, nhưng ngay lập tức hắn nhận ra điều gì đó:
"Cái này...cái này không phải là..."
Ta cũng đã nhìn ra, thứ này sờ vào có cảm giác mềm mại và ẩm ướt, nhưng nó không phải là cảm giác của một vật sống, mà là một loài thực vật ...Đây là một loại nhân sâm ngàn năm tuổi!
Theo truyền thuyết, nhân sâm được chia thành đực và cái, là hình tượng của trai gái đồng trinh, hình dáng càng giống người thì linh khí càng mạnh, thứ này sống động như thật, không biết đã tu luyện được bao nhiêu năm rồi?
Nhưng ta không còn thời gian suy nghĩ đến chuyện đó, con chim khổng lồ đó sà xuống và chộp lấy củ nhân sâm, ta nghe “cạch” một tiếng, cổ của củ nhân sâm lập tức gãy ra, nước chảy ra ngoài. Ngẩng đầu nhìn lên, bóng dáng của con chim khổng lồ chỉ vừa mới rơi xuống trên người dạ xoa đã đột nhiên tách ra và từ từ biến mất như sương tan.
Tất cả chúng ta thở phào nhẹ nhõm.
Nguyên thân đã bị hủy hoại, thứ này coi như đã đi đời.
Nhắc mới nhớ...dạ xoa đó đâu rồi?
Không có động tĩnh gì nữa.
Lúc này, Bạch Hoặc Hương chạy từ sau tới và chạm vào ta, nàng thở phào và nhìn về phía dạ xoa, nàng vội vàng chạy qua đó.
Mỗi lần nàng đều giả vờ lạnh lùng, nhưng thực ra nàng là người hiểu rất rõ lương y như từ mẫu.
Ta cũng đi theo qua đó, nhưng trong sương mù, ta không nhìn thấy con vật khổng lồ đó.
Bạch Hoắc Hương nhìn ta và nói:
"Dường như con dạ xoa đó không muốn gặp ai nữa."
Trình Tinh Hà chạy tới và nói:
"Ta có cảm giác con dạ xoa này mắc chứng sợ xã hội."
Lẽ nào nó đã mất lòng tin với con người?
Cũng không hẳn, dù sao đã bị cung đào tiễn dâu làm cho bị thương như vậy, nó có lẽ không tính đến mối thù trước đây nữa.
Sương tan, ánh nắng ban trưa rọi xuống, ta nhìn thấy động dạ xoa đã trống rỗng.
Dạ Du Tinh đó đã được xử lý, công đức của nó coi như viên mãn, bản thân cũng đã được tự do.
Chúng ta nên chúc mừng nó mới phải.
Kỳ Đại Niên vui mừng khôn xiết, hắn vội vàng cảm ơn ta.
Tuy nhiên, ta bỗng thấy tò mò khi nhìn vào củ nhân sâm trong tay, là ai đã chôn thứ này xuống núi, là ai đã cử dạ xoa đến đây làm “quản ngục”?
Trình Tinh Hà tinh mắt chỉ vào một thứ gì đó bên trong và kêu lên:
"Thất Tinh nhìn xem, đây là cái gì?"
…
Cách quá xa nên ta không thấy rõ, lại gần nhìn thì thấy được chữ viết, không phải, là phù triện.
Bùa phong thủy.
Tuy hiểu biết của ta về bùa phong thủy có hạn, không đọc hết được toàn bộ, nhưng có thể đoán sơ sơ được, nơi này vốn có một trận pháp, hình như dùng để vây nhốt thứ gì đó.