Lúc trước dì Kim Quế nói có cái gì bị trấn áp mấy trăm năm, chắc là người bố trí trận pháp làm, nhưng lại đẩy trách nhiệm lên người ta.
Ta là cục gạch, nơi nào cần đến thì bê đến nơi đó dùng.
Trình Tinh Hà nhìn tình cảnh này, nghĩ rằng bên trong có thứ đáng giá tiền, thế là kích động đi vào trong.
Tiếp tục nhìn vào bên trong, là một bức tường khắc đầy chữ.
Chữ phồn thể, thể văn ngôn, nhưng ta biết loại chữ này.
Ta đọc một lượt, đại ý là viết về lai lịch của dạ xoa và dạ du tinh.
Nhìn kỹ lại, lai lịch của chúng phải nói là vô cùng chấn động.
Tương truyền ngày xưa có một thứ gì đó ở trên trời chạy trốn xuống trần gian, hóa thành một bà lão, làm nhiều chuyện xấu xa, ăn vô số xử nam, mà thứ này dao chém không đứt, lửa thiêu không cháy, người dân địa phương không nghĩa ra cách nào cả, đành nhờ một phương sĩ nọ, phương sĩ trả lời rằng thứ này có lai lịch không tầm thường, người bình thường không làm gì được, chỉ có một người cực kỳ cao quý mới có thể chế phục nó.
Nhưng người cực kỳ cao quý là ai thì phương sĩ không nói thẳng, vào buổi gió to, đứng ngược gió ném một lá bùa ra, lá bùa này bay trúng người nào thì người đó chính là người cần tìm.
Cứ thế, một chàng trai đi ngang qua thình lình bắt được lá bùa từ trên không, phương sĩ mừng rỡ, cầu xin người nọ giúp đỡ, đuổi một thứ đi hộ hắn.
Chàng trai khẳng khái đồng ý, phương sĩ dặn hắn vào một ngày nào đó giơ cây nến đứng ở chỗ nọ, khi cảm thấy có người định thổi tắt ngọn nến thì quay đầu đuổi thứ định thổi nến thẳng về hướng đông.
Người thanh niên đồng ý, làm theo lời dặn của phương sĩ: Khi có người thổi nến, hắn ngoảnh lại thì thấy một con chim khổng lồ.
Tuy con chim rất hung hãn, nhưng dường như rất sợ hãi khi thấy người thanh niên, hắn nhân cơ hội này đuổi con chim đến nơi phương sĩ nói, phương sĩ bố trị trận pháp, nhốt con chim khổng lồ ở bên trong. Vì sao không giết con chim khổng lồ, một mặt là bởi vì lai lịch của nó, mặt khác là do không tìm được nguyên thân, không giết được nó nên chỉ có thể nhốt lại.
Một đoạn văn tự còn lại đã bị đào đi, phần cuối có một câu khó lắm mới có thể thấy rõ, rằng từ đó Chân Long sống lại, nguyên thân ắt bại, mà trận pháp cũng theo đó mà mất hiệu lực, nhớ vậy “thứ gì đó” có thể lấy lại tự do.
Sống lại? Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan trợn tròn mắt nhìn ta lom lom.
Ánh mắt của bọn họ làm ta thấy mất tự nhiên.
Xem ra phần bị xóa đi chính là lai lịch của dạ xoa, có lẽ nó không muốn cho người khác biết, bây giờ cũng không có cách nào tìm hiểu kỹ càng,
Bạch Hoắc Hương nói dì Kim Quế và yêu phi họa quốc đi ra từ cùng một hang động, chẳng lẽ yêu phi họa quốc cũng là thứ gì đó “bên trên” chạy trốn xuống trần gian?
Đúng là xem thường quỷ họa bì rồi, thảo nào nàng quen biết A Mãn.
Nhắc mới nhớ, lần trước ở Etuji ta định đi tìm A Mãn, nhưng có lẽ bởi vì đồng môn của người đàn ông cao to với Nốt Ruồi dùng thứ gì đó trước khi chết nên ký thân phù không liên hệ được với chủ nhân, ta không gọi nàng ra được, chắc bây giờ thì được rồi.
Nghĩ vậy, ta bèn sờ lá vàng chữ Mãn trên cổ:
“A Mãn.”
Mùi thuốc nồng nàn đột nhiên lan tỏa, một đôi tay trắng nõn khoác lên vai ta như một thói quen, giọng nói cực kỳ mềm mại:
“Cô gia...”
Người bình thường thì sẽ cảm thấy cả người nóng bừng.
“Có phải ngươi nhớ ta không?”
A Mãn sờ mặt ta:
“Ta cũng nhớ ngươi...”
Nói rồi nàng như sực nhớ ra cái gì, hỏi:
“Mà hình như lâu rồi Bạch Tiêu Tương không về, ta cũng không muốn về lại ký thân phù nữa, sau này ta trông giữ bên cạnh ngươi, được không?”
Bạch Hoắc Hương quay đầu lại trông thấy A Mãn, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nàng quay người đi ra ngoài.
Ách Ba Lan vội nói:
“Tỷ, ngươi đi đâu thế?”
Trình Tinh Hà huých vai Ách Ba Lan, kéo hắn ra ngoài:
“Ngươi ngốc à, hậu cung cháy, ngươi đừng dẫn lửa thiêu thân, đi thôi, đi thôi, ở đây không cần chúng ta nữa, cây táo chua vừa rồi cũng được đấy, ngươi nhổ nó lên giúp ta, ta cho ngươi một nắm.”
Thấy bọn họ đi ra ngoài, A Mãn tỏ ra vô cùng vui vẻ:
“Không gặp nhau một thời gian mà người bên cạnh cô gia biết điều hơn nhiều rồi.”
Rồi đôi mắt to như mặt nước mùa xuân nhìn về phía ta, cất giấu nét quyến rũ vô ngần, cùng với sự mến mộ không nói thành lời, khiến người ta cầm lòng không đặng muốn hôn nàng!
Không được, không được, ta nhẫn nhịn được!
Ta lập tức chấn chỉnh lại suy nghĩ, rồi quay mặt đi:
“Không có chuyện gì, là vì cái này, ngươi giúp ta nhìn xem. Thứ từ trên trời xuống nghĩa là gì?”
A Mãn rất thất vọng, nhưng dường như nàng không muốn ta thấy vẻ thất vọng của mình nên giả vờ mỉm cười tỏ ra chẳng hề để ý, nàng nhìn về phía đoạn văn khắc trên tường, vừa trông thấy rõ ràng thì cau mày:
“Cái này có liên quan đến chuyện đó...”