Vừa thấy xe của bọn ta đến, lúc ban đầu họ còn kích động, nhưng nhìn thấy người xuống xe những người trẻ tuổi bọn ta thì thoáng chốc trở mặt ngay:
“Tránh ra, tránh ra, không thể dừng xe ở nơi này, bọn ta đang chờ đợi khách quý đó!”
“Làm chậm trễ việc hệ trọng của bọn ta, các ngươi không gánh nổi đâu!”
Trò vui gì đây? Trình Tinh Hà hỏi họ, rốt cuộc là đang đợi ai?
Một người trong số đó lên tiếng:
“Liên quan gì đến ngươi, nơi nào mát (1) thì cút tới nơi đó đi”
Lúc này có một người đẩy gã một cái rồi nói:
“Ngươi đã quên phép tắc rồi sao!”
Người bị đẩy tự cảm thấy lỡ lời, vội vàng nói ra:
“Nơi nào sóng (2) thì cút tới nơi đó đi” !”
Mấy người bọn ta đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều ngơ ngác không hiểu ra sao, cái gì mà ‘sóng’, đây là từ địa phương sao?
Khi đang nói chuyện, có một người vừa ốm vừa cao, trên người mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung ơn màu xám, đeo mắt kính đồi mồi giống như người thuộc tầng lớp trí thức những năm tám mươi vội vàng đi từ trên bậc thang xuống dưới, cất tiếng hỏi:
“Người nọ còn chưa đến sao? Đã đến giờ rồi đây!”
“Uông ca, sao ngài lại đích thân xuống đây rồi”
Đám người kia vội vàng tiến tới nghênh đón:
“Ngài yên tâm đi, bọn ta canh giữ cẩn thận ở đây, khi nào đại sư tới ta sẽ nói cho ngài biết ngay, bây giờ trời đã sóng rồi, ngài đừng để sóng.”
Trình Tinh Hà không nhịn được bèn nhỏ giọng nói thầm:
“Xem ra người ở nơi này ngồi thuyền không cần mái chèo, toàn bộ đều dựa vào sóng.”
Phần tử tri thức nghe xong mới hài lòng gật đầu, khi quay đầu sang nhìn thấy bọn ta thì nhíu mày lại:
“Đó không phải là Thiết nặc cơ (Cherokee) đó sao?
Đám cấp dưới mau chóng gật đầu
“Thiết...điềm gở!” Người được gọi là Uông ca vội vàng nói:
“Mau bảo họ đi mau!”
Gì vậy chứ, chữ “thiết” của bọn ta sao lại đắc tội hắn ta rồi?
Có điều ta đã đoán ra được...nhìn từ tướng mạo của phần tử tri thức này, cung thiên di cao ngất, dưới mí mắt căng phồng, dễ thấy được hắn ta là người có quyền hành trong tay, có lẽ là nhân vật nói một không hai ở vùng này, lại còn họ Uông, đoán chừng chính là nguyên chủ trong chuyện lần này, Uông Cảnh Kỳ.
Ta vội vàng đi đến báo ra danh tính, hắn ta vừa nghe thấy thì sững sờ, quan sát đánh giá ta từ trên xuống mấy lần, vẻ mặt tỏ ra vẻ khó tin nói:
“Tứ tượng hội đó của các ngươi không còn người khác sao? Ta có thể đổi người khác không?”
Không phải chứ, ta đắc tội hắn ta khi nào rồi, sao mà lại chướng mắt ta như vậy?
Vẻ mặt Uông Cảnh Kỳ tỏ ra cực kỳ thất vọng nói:
“Với cái tuổi này của ngươi chắc hẳn là đến thực tập nhỉ? Chuyện này của ta không phải tông sư thì không giải quyết nổi đâu...Thư ký, gọi điện thoại cho Thủy tiên sinh bên họ đi.”
Làm thế này cũng quá mất mặt rồi, Trình Tinh Hà tức giận muốn nói chuyện, nhưng ta lên tiếng trước:
“Hiện giờ e là Uông tiên sinh ngoài chuyện dấu chân ở sau lưng ra thì chuyện ngươi quan tâm nhất là cơ hội thăng chức trước mắt có thành công hay không, đúng chứ?”
Uông Cảnh Kỳ xoay người muốn đi lên bậc thang, nhưng vừa nghe ta nói lời này, cơ thể hắn ta chợt cứng đờ lại như con bọ ngựa, hắn ta quay đầu lại nói:
“Ngươi, sao ngươi biết được?”
Ta lên tiếng trả lời:
“Ta còn biết được, việc này đối với ngươi mà nói là một bước ngoặt, triển vọng của cả đời này đều đặt ở lần thăng chức này, nhưng tiếc là có hai đối thủ cạnh tranh đều rất khó để đối phó, trừ khi…”
Ta nhìn thấy Uông Cảnh Kỳ căng thẳng đến mức yết hầu khẽ trượt xuống mấy lần, ta cố ý dừng câu chuyện lại:
“Dù sao thì ngươi đã muốn đổi người, ta cũng không muốn nói nhiều nữa. Hẹn gặp lại, à không, không gặp lại.”
Nói xong ta hất đầu với Trình Tinh Hà ý bảo hắn lái Cherokee đi.
Trình Tinh Hà nghe thấy, hắn ho khan một tiếng chuẩn bị lái xe.
Nhưng ngay sau đó chỉ nghe tiếng giày da tiếp xúc mặt đất “bạch bạch bạch” vang lên, Uông Cảnh kỳ từ trên bậc thang run rẩy chạy xuống, một tay túm lấy tay của ta:
“Đại sư, ngài thật sự là anh hùng xuất thiếu niên mà! Không ngờ tới bản lĩnh của ngài lại lớn như vậy, thế thì sao ta có thể đổi người được chứ! Mời ngài mời ngài...là ta có mắt không nhìn thấy được ngọc dát vàng, xin đại sư chớ trách, sau khi giải quyết xong chuyện dấu chân, còn mong ngài chỉ điểm một ít chuyện thăng chức cho ta với!”
Ta xua tay, giả vờ làm ra bộ dáng đại nhân đại lượng, nói:
“Bọn ta làm cái nghề âm dương này không so đo chút việc nhỏ như vậy...có điều, có một việc ta lại thấy khá tò mò, muốn hỏi thăm ngươi một chút...ở chỗ các ngươi, vì sao nói “lương” (1) thành “lãng” (2), vì sao cho rằng “thiết” là điềm gở?”
Mặc dù ta đã chọn ăn bát cơm này, nhưng cũng không hiểu nổi tham thiền của hắn ta. Đám người Trình Tinh Hà cũng khá tò mò, vươn dài cổ muốn nghe lời giải thích.
Ai biết được vừa nghe thấy những chữ này, sắc mặt của đám cấp dưới kia cũng thay đổi, họ đưa mắt nhìn nhau, giống như ta đã phạm phải một sai lầm lớn vậy.
Nguyên tác là 凉 /liáng/ (lương): lạnh, mát mẻ
Nguyên tác là 浪 /liàng/ (lãng): sóng, ở đây dùng để nói tránh từ 凉
Nguyên tác là 凉 /liáng/ (lương): lạnh, mát mẻ
Nguyên tác là 浪 /liàng/ (lãng): sóng, ở đây dùng để nói tránh từ 凉