Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 956 - Chương 956: Cách Ăn Mặc Của Người Chết

Chương 956: Cách Ăn Mặc Của Người Chết

Đợi đến khi dọn sạch sẽ một vài cây cao su, cây tây dương và một vài cây hoa nhài đi xong xuôi, trong căn phòng làm việc thoáng chốc lại có cảm giác mới mẻ hoàn toàn, vừa mở cửa sổ lập tức cảm nhận được loại cảm giác sảng khoái tinh thần, ngay cả chính bản thân Uông Cảnh Kỳ cũng cảm nhận được, hắn ta ngạc nhiên nói rằng hiệu quả đến cũng thật nhanh đó chứ? Cái cảm giác buồn bực kia thoáng chốc cũng tiêu tán đi, con người cũng dần phấn chấn trở lại.

Nơi làm việc và nơi ở thực ra càng rộng rãi thì càng tốt, không có quá nhiều vật chắc dư thừa thì con người mới có tính thần, vừa nói như vậy, ta nhân lúc nơi này ánh sáng vừa đủ, thì muốn vọng khí nhìn Uông Cảnh Kỳ.

Nhưng ngay lập tức ta liền cảm giác được, ở nơi này vậy mà có tà khí quấn chân, giống như...có rất nhiều người chết ở đây vậy!

Trình Tinh Hà không cần ta nói thì đã ghé vào nói nhỏ với ta:

“Thất Tinh, nơi này không sạch sẽ, vừa rồi ở đây có cây cối che lấp cho nên không thể nào nhìn ra được, nhưng vừa dọn chúng đi thì con mẹ nó ta thấy có rất nhiều người chết.”

Rất nhiều? Nhất thời ta cũng có chút buồn bực...đây là tòa cao ốc làm việc, mỗi ngày đều có người lui tới, huống hồ những người cầm quyền như bọn họ, dưới tay đều có “ấn”, chứng tỏ là người có mang khí tiết chính trực, cho nên ở chỗ quan nha, ngục giam ở thời cổ đại đều rất ít khi có chuyện ma quỷ lộng hành, nơi này sao lại có người chết mà lại còn nhiều như vậy?

Ta liền hỏi Trình Tinh Hà, những người chết đó ăn mặc như thế nào?

Trình Tinh Hà đáp lời:

“Người nào người nấy đều rất tồi tàn, quần áo trên người rách tung tóe, toàn bộ đều là quỷ nghèo.”

Qủy nghèo? Vậy thì có liên quan gì đến dấu chân lớn giẫm trên lưng kia?

Trình Tinh Hà vừa muốn giúp ta nghe ngóng hỏi thăm đám quỷ nghèo kia, bỗng nhiên một tràng âm thanh lạch cạch của tiếng giày cao gót vang lên.

Bọn ta quay đầu nhìn lại, ta bốn mắt nhìn nhau với người vừa đến kia, nhất thời bọn ta liền ngây ngẩn cả người.

Cái gọi là oan gia ngõ hẹp, người vừa đến cũng không phải ai khác mà chính là người phụ nữ mặc áo lông chồn lần trước lái chiếc xe màu vàng đâm phải xe bọn ta!

Người phụ nữ lông chồn lúc này vẫn mặc áo lông chồn, nhưng bên dưới lớp áo lông chồn là một vòng băng gạc dày đặc...lần trước Bạch Hoắc Hương nói rằng trên vai nàng ta có thứ gì đó, đoán chừng nàng ta đã đến bệnh viện để băng bó lại.

Mà khi nàng ta nhìn bọn ta cũng sững sờ một hồi, sau đó lao vào phía bọn ta và túm lấy ta, còn lớn tiếng hét lên:

“Cái thứ khốn nạn gây chuyện mà còn chạy trốn, hay ha, ngươi còn tìm đến nhà của ta, vậy chúng ta phải từ từ nói chuyện cho rõ rồi, ngươi đã bán nhà chưa hả? Đền xe cho ta!”

Mà khi người phụ nữ này đến gần, ta phát hiện ra hắc khí trên cung tai ương của nàng ta càng lúc càng nồng đậm, thì ra chuyện ngày hôm qua cũng chưa coi là quá xui xẻo...kiếp nạn lớn thật sự vẫn chưa tới đâu!

“Ngươi còn dám nhìn ta, đồ biến thái, ngươi có tư cách gì mà dám nhìn ta?”

Nữ nhân đó giống hệt như dạ xoa ăn thịt người vậy, nàng ta vung móng tay dài muốn cào ta:

“Xem ta có móc hai tròng mắt ngươi ra rồi giẫm lên như bong bóng không!”

Uông Cảnh Ký híp mắt lại, vội đưa tay giữ chặt lấy nữ nhân kia lại:

“Dior, ngươi đang làm cái gì vậy hả? Đây chính là khách quý ta mời tới!”

Nữ nhân kia vừa nghe thấy thì sững sờ:

“Ba à, ngươi hồ đồ rồi sao, mời cái thứ này đến làm gì?”

Mẹ kiếp, nữ nhân này ngày hôm qua đã nói cái gì mà ngươi có biết ba của ta là ai không? Nàng ta là con gái của Uông Cảnh Kỳ?

Uông Cảnh Kỳ vừa cố hết sức túm nàng ta lại, vừa nói:

“Đứa nhỏ này, có việc gì thì từ từ nói, làm gì phải trực tiếp động thủ như vậy chứ?”

Nàng ta tức giận vô cùng, còn hất tay Uông Cảnh Kỳ ra:

“Ba, ngươi lại để cho bọn giang hồ lừa đảo kia đến hại ngươi hả? Chỉ dựa vào đám bại hoại có tà tâm nhưng không có can đảm này đó sao, còn khách quý cái gì chứ ta không quan tâm, bây giờ ngươi kêu đám người Tiểu Thang đến đánh cho bọn họ một trận, đánh một trận mới coi như trút giận cho ta!”

Thì ra hôm nay nàng ta đến toàn cao ốc làm việc này là vì chuyện trước đó, nàng ta muốn nhờ Uông Cảnh Kỳ tìm bọn ta báo thù, không ngờ tới trời cao biển rộng vô biên này lại oan gia ngõ hẹp như vậy, lại còn đúng lúc chạm mặt với bọn ta.

Sau khi biết rõ được chân tướng sự việc, Uông Cảnh Kỳ thở dài một hơi, hắn ta đứng ra làm một người hòa giải muốn làm dịu đi mối quan hệ giữa ta và nàng ta, trong lòng ta nói thật sự chưa từng nhìn thấy được đứa con nào được nuông chiều đến như vậy, sắp bắt kịp bà nội Mạc Long rồi, thực sự giống hệt như kiếp trước ta nợ nàng ta vậy.

Bình Luận (0)
Comment