Nàng ta từng mắt nhìn bọn ta, tùy ý ngồi xuống ghế, còn cười khẩy nói:
“Được thôi, vậy bà cô ta đây phải đích thân nhìn xem, ngươi có thể trị liệu được cái bệnh nghi thần nghi quỷ của ba ta thế nào.”
Uông Cảnh Kỳ đành chịu, chỉ đành năn nỉ bọn ta đừng so đo với nàng ta...nói rằng nàng ta còn trẻ không hiểu chuyện.
Trình Tinh Hà không nhịn được liền nói:
“Tuổi còn trẻ? Nàng ta còn lớn hơn bọn ta tận mấy tuổi đấy! Không phải ta nói chứ, đây là do từ nhỏ không được giáo dục tốt.”
Uông Cảnh Kỳ xua tay, bày ra dáng vẻ đau đầu phiền não, nói:
“Việc này ta cũng không còn cách nào khác.”
Kiểu người quý tộc sang trọng thế này thường bận rộn công việc, những việc giáo dục con cái thường lơ là, chúng ương ngạnh hống hách cũng rất bình thường.
Mà Uông Cảnh Kỳ lúc này lại hiểu rõ được ý của bọn ta, hắn ta ngẩn người, vội lên tiếng:
“Không không không, ta không phải có ý đó...đứa nhỏ này không phải là con gái ruột của ta.”
Nhất thời Trình Tinh Hà liền trưng ra bộ mặt buôn chuyện của hắn, nhỏ giọng nói:
“Thật lợi hại, còn đội thêm chút màu xanh cho mình cơ đấy?”
…
Cái tên Tiểu Thang quỷ kia vội nịnh hót nói cho bọn ta biết, nói cô gái này thật sự không phải con gái của hắn mà là con dâu của hắn.
Trời ạ? Con dâu ư?
Thì ra cô gái này họ Lâm, tên khai sinh là Lâm Lệ Quyên, trước đây là nhân viên phục vụ khách sạn.
Uông Cảnh Kỳ không phải là người mê tín dị đoan sao, đi đến đâu cũng phải hỏi họ của nhân viên phục vụ là gì trước. Có một lần họp, Uông Cảnh Kỳ viết báo cáo bị sai một chữ làm mất lòng cấp trên, chuyện này khiến Uông Cảnh Kỳ vô cùng sợ hãi, vừa phải đút lót cho cấp trên rồi vừa tìm hiểu nguyên nhân, cuối cùng mới biết được, thì ra là vì bữa cơm tối hôm đó, trùng hợp là nhân viên phục vụ hắn họ Hoả.
Hỏa khắc Mộc nha, chuyện xui xẻo chẳng phải là do nhân viên phục vụ này gây nên sao?
Từ đó về sau, Uông Cảnh Kỳ này càng cẩn thận hơn, chỉ cần là ai tiếp xúc với hắn thì không thể mang loại họ kiêng kị này.
Có một lần hắn đi một khách sạn, lại nghe ngóng được có một nhân viên phục vụ họ Lâm, đương nhiên là bảo nàng đến phục vụ, chiếu ứng, hỏi cặn kẽ thì mới biết nhân viên phục vụ này không riêng gì họ Lâm mà còn là mạng cây rừng lớn, cầm tinh con trâu.
Vừa nghe thế, Uông Cảnh Kỳ vui mừng không thôi, lúc ấy lập tức động lòng - cô gái này họ Lâm, chưa nói đến mạng cây rừng lớn mà còn là tuổi trâu, trâu sống nhờ nước và cỏ, nơi có trâu thì cỏ cây chắc chắn tươi tốt, trong nhà có người như thế, vậy hiển nhiên sẽ giúp ích cho vận may của mình rồi.
Trước kia có một đại sư từng nói, nhà bọn họ chỉ có một người mạng Mộc, một cây làm chẳng nên non, nếu lại thêm một nhân khẩu mạng Mộc nữa thì tốt rồi, nhưng Uông Cảnh Kỳ nghĩ lại, nhưng chuyện này không phải muốn thêm là thêm, một là hắn không có ý định đổi vợ, hai là hắn cũng không có ý định sinh con, làm sao có thêm đây?
Ai mà ngờ trâu vẫy đuôi lại đánh trúng ruồi – trùng hợp thay, con trai của hắn cũng đã trưởng thành mà chưa có đối tượng.
Chẳng phải con dâu cũng được tính là người trong nhà sao? Cưới được con dâu như thế là vượng càng thêm vượng nha!
Vì vậy, hắn không thèm quan tâm con trai có đồng ý hay bất mãn gì không, lập tức muốn nói chuyện cưới xin với Lâm Lệ Quyên.
Người bình thường nghe được kết thân với nhân vật lớn thế này, đương nhiên vui mừng còn không kịp, nhưng Lâm Lệ Quyên vừa nghe vậy, còn làm bộ làm tịch phản đối, nàng nói là làm người yêu cũng được nhưng không thể thiếu lễ vật, nàng là mạng Mộc, bên trong hai chữ “Áo Địch” vừa có “Gạo” vừa có “Ruộng”, rất thích hợp với mạng Mộc, cho nên không phải không thể, còn “Địch Áo” thì miễn cưỡng cũng được, những thứ khác thì không bàn tới.
Lần này đã đánh vào tâm lý của Uông Cảnh Kỳ, hắn nói cô gái này quá hiểu chuyện, không phải người một nhà thì sẽ không vào một nhà, mọi chuyện vừa bắt tay vào đã suôn sẻ, hắn chỉ chê bai hai chữ Lệ Quyên không có thổ mộc, cho nên dứt khoát đổi thành Địch Áo, Lâm Lệ Quyên cũng bằng lòng, vừa nghe đã thấy nổi tiếng rồi.
Con trai vô tội, chuyện này chẳng phải điển hình là một người cha giả cưới một con dâu giả sao?
Nhưng không ai có cách nào khác, muốn phản kháng cũng vô dụng.
Kể cũng khéo, từ khi Lâm Địch Áo này bước vào nhà bọn họ, Uông Cảnh Kỳ thăng tiến giống như khỉ nhảy lên trời, hắn càng tin tưởng đây là công lao của Lâm Địch Áo, xem nàng là vật cát tường, sợ cô xảy ra chút sơ xuất gì đó sẽ làm cản trở vận may của hắn, như kiểu nâng trong tay thì sợ ngã mà ngậm trong miệng sợ tan.
Lâm Địch Áo này cũng rất biết hưởng phúc, cứ ỷ vào địa vị của cha chồng, được nuông chiều quá sinh ra hư hỏng, cả ngày chỉ biết làm mưa làm gió, cách sống rất giống Cao Nha Nội, cũng rất nổi tiếng ở trong Hưng Long cung, hoành hành bá đạo, mua xe sang còn thích đua xe, đụng phải người ta thì lại hống hách nói cho người ta biết cha nàng là ai, bị người ta đụng thì khiến người phải bán nhà, chỉ thiếu là chưa đâm thủng trời.